Chương 617: nhất kiến như cố

Edit: Chang Thu

Beta: Tiểu Tuyền

Nghe Trầm Khiêm nói muốn tiểu Thất tới theo hắn cùng nhau đọc sách, Liên Mạn Nhi không khỏi quay mặt sang, nhìn Trầm Khiêm.

“Tiểu Thất nói mỗi ngày ở tư thục đọc sách, về nhà còn phải làm bài tập Lỗ tiên sinh giao cho. Ta nghĩ, tư thục trấn trên này dù khá hơn nữa cũng có hạn có phải hay không?” Trầm Khiêm thấy Liên Mạn Nhi nhìn sang, không chút hoang mang mà nói, “Lỗ tiên sinh mặc dù cho bài tập, nhưng hiện giờ ông ấy không có ở đây. Tiểu Thất làm bài tập, cũng phải có một tiên sinh giỏi giúp nhìn xem mới tốt.”

“Sở tiên sinh dạy ta, là đại nho nổi danh ở phủ Liêu Đông chúng ta ,cũng có chút giao tình với Lỗ tiên sinh. Trước kia Ngũ Ca đã mang văn chương và chữ của Tiểu Thất cho Sở tiên sinh nhìn, Sở tiên sinh còn khen mấy câu, cũng rất thích Tiểu Thất .”

“Lần này Sở tiên sinh đi theo, chính là muốn dạy ta đọc sách. Nếu Tiểu Thất cũng tới, Sở tiên sinh tất nhiên sẽ cao hứng, đối với bài vở và bài tập của Tiểu Thất cũng có lợi thật lớn.” Trầm Khiêm chậm rãi mà nói, câu nói sau cùng, cũng là hướng Trầm Lục nói, “Lục ca, ta có bạn đọc sách, càng có thể yên tâm hơn.”

“Tùy đệ.” Trầm Lục nhìn Trầm Khiêm một cái, trong ánh mắt có cái gì chợt lóe lên, nhưng ngay sau đó liền đáp.

“Như thế nào?” Trầm Khiêm thấy Trầm Lục đã đồng ý, liền quayđầu lại, nhìn Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất dò hỏi.

Liên Mạn Nhi và tiểu Thất liền trao đổi ánh mắt. Nói thật, đối với đề nghị của Trầm Khiêm, Liên Mạn Nhi cũng có chút động tâm . Tiểu Thất thông minh, nhưng dù là học sinh thông minh đến mấy, cũng cần phải có thầy giỏi chỉ điểm. Đúng theo như lời như Trầm Khiêm nói, tư thục ở trấn trên dù khá hơn nữa, thì điều kiện giáo dục cũng có hạn . Vị Sở tiên sinh giảng bài cho Trầm Khiêm, Liên Mạn Nhi đã nghe Lỗ tiên sinh và Ngũ Lang đều nói qua, nghe nói là một lão nho vô cùng uyên bác, chính trực .

Hiện tại Lỗ tiên sinh và Ngũ Lang cũng không ở đây, nếu như có thể để cho Tiểu Thất đi theo Sở tiên sinh đọc chút ít sách, đối với Tiểu Thất chắc sẽ rất có ích. Hơn nữa nhìn bộ dạng này của Tiểu Thất, trong lòngcũng đã đồng ý.

“Như thế nào, ta so với Tiểu Thất lớn hơn, còn đọc sách nhiều hơn mấy năm, ta cũng có có thể làm đc một nửa tiên sinh cho hắn .” Trầm Khiêm thấy tỷ đệ Liên Mạn Nhi không có lập tức đồng ý nên vội hỏi tới.

“Nếu thật có thể làm cho Tiểu Thất được đi theo Sở tiên sinh đọc chút ít sách, tự nhiên là chuyện đáng mừng, chúng ta nào có không muốn. Chỉ là chuyện này, còn phải về nhà, hỏi ý kiến cha mẹ ta.” Liên Mạn Nhi cười nói.

Tiểu Thất cũng gật đầu theo.

Trầm Khiêm biết, Liên Mạn Nhi nói vậy coi như là đồng ý, chẳng qua là không tốt tự làm chủ như vậy, mới nói phải về hỏi ý kiến Liên Thủ Tín và Trương thị.

“Tốt lắm, chờ về hỏi quarồi, thì để cho Tiểu Thất tới đây.” Trầm Khiêm cười nói.

Tỷ đệ Liên Mạn Nhi và tiểu Thất tình cảm vô cùng tốt, Tiểu Thất muốn lên trên núi cùng hắn đọc sách, như vậy Liên Mạn Nhi khẳng định không yên lòng, nhất định cũng muốn thỉnh thoảng lên núi. Liên Mạn Nhi đã từng đi theo Lỗ tiên sinh đọc sách, hơn nữa nghe nói văn thải, tài trí cũng không thấp hơn Ngũ Lang, đến lúc đó. . . . . . Hắc hắc, Trầm Khiêm trong bụng đắc ý cười hai tiếng, hai con mắt hồ ly đều lóe ra ánh sáng vui sướng .

“Lục ca, ta mang Mạn Nhi đi tới chỗ của ta ngồi một lúc.” Trầm Cẩn lúc này liền đứng lên,nói với Trầm lục.

Không biết là quy củ của Trầm gia là như vậy hay là ở trước mặt huynh đệ tỷ muội Trầm Lục luôn có uy tín mà Trầm Cẩn ở trước mặt Trầm Lục mặc dù không câu nệ, nhưng luôn lễ giáo quy củ, so với Trầm Khiêm có đôi khi không câu tiểu tiết, nàng ấy còn muốn cung kính mấy phần.

“Đi đi.” Trầm lục gật đầu, lại nói, “Tiểu Thấtở lại, ta kiểm tra bài tập của hắn.”

Một câu nói sau kia, tự nhiên là nói cho Liên Mạn Nhi nghe.

“Làm phiền Lục gia. . . . . . . Tiểu Thất tuổi còn nhỏ, nếu có chỗ nào không hiểu kính xin Lục gia thông cảm.” Liên Mạn Nhi cũng đứng lên nói.

Trầm Lục khẽ nhíu mày, nhìn Liên Mạn Nhi một cái, nhưng không nói gì.

“Ngoan ngoãn ở tại nơi này, không nên chạy loạn.” Liên Mạn Nhi dặn dò Tiểu Thất.

Đối với Trầm Khiêm, Liên Mạn Nhi chỉ khẽ gật đầu. Trầm Khiêm nhìn Liên Mạn Nhi, cũng gật đầu lại nhưng ý tứ trong ánh mắt đều nói .”Yên tâm đi, có ta ở đây.”

Liên Mạn Nhi cười cười, theo Trầm Cẩn từ khách sãnh đi ra ngoài.

“Cẩn cô nương cẩn thận dưới chân” bậc thang các nàng đang đi có nước vẩy trên, rất khó đi, còn có chút trơn. Lúc đi xuống khỏi bậc thang, bên cạnh có một nha đầu chạy tới cất tiếng thanh thúy không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

Phía ngoài Khách sãnh là đều các nha đầu hầu hạ, thấy Trầm Cẩn và Liên Mạn Nhi đi ra ngoài, tất cả đều quỳ gối hành lễ nhưng không có lên tiếng, Liên Mạn Nhi liền đoán đây là quy củ của Trầm gia. Chỉ riêng cái nha đầu này không tuân thủ quy củ, Liên Mạn Nhi không khỏi cẩn thận đánh giá nha đầu này một cái.

Nhưng cũng đúng lúc, nha đầu kia đưa tay vịn Trầm Cẩn, mặt mang theo ý cười ngẩng đầu nhìn Liên Mạn Nhi.

Nha đầu này đại khái mười sáu mười bảy tuổi, vóc người cao gầy, khuôn mặt dài, da trắng, dung nhan thanh nhã tinh xảo, một đôi mắt vô cùng linh động nhìn quanh. Vóc người và tướng mạo người này, có thể coi là người đứng đầu một đám nha đầu nhỏ tuổi hầu hạ trong khách sãnh .

Liên Mạn Nhi vừa ở trong khách sãnh ngồi một lúc quan sát được bọn nha đầu lui tới hầu hạ, cũng nhìn ra một chút đầu mối. Những nha đầu này đại khái có thể chia làm hai loại, một loại chính là nha đầu chỗ này như vậy, là Đại nha đầu mặc trên người bộ hoa bối tử, có thể sai sử tiểu nha đầu làm việc, là nha đầu rất có thể diện . Một … loạikhác, chính là tiểu nha đầu, cũng chỉ mặc cùng một loại quần áo.

Dĩ nhiên, còn có mấy tức phụ và bà tử có địa vị quan trọng, có thể diệncũng mặc hoa bối tử, chính là các loại vợ quản sự, vị La đại nương kia cũng là loại này. Nhưng cho dù là vợ quản sựcó thể diện,nhưng nếu không có chủ nhân truyền gọi, cũng không thể vào phòng hầu hạ .

Trong viện này của Trầm Lục, lập quy củ không nhiều, dĩ nhiên đây chỉ là Liên Mạn Nhi cưỡi ngựa xem hoa, ếch ngồi đáy giếng.

Liên Mạn Nhi và nha đầu này tầm mắtchống lại nhau, hơi cảm thấy trong ánh mắt nha đầu này có chút dụng ý, vì vậy nàng khẽ lưu tâm.

“Thải Tú, tại sao này dạo này không thấy ngươi tới hầu hạ?” Trầm Cẩn xuống đài cấp, hỏi Đại nha đầu kia .

Thì ra nha đầu này tên là Thải Tú, nhìn bộ dạng Trầm Cẩn và nàng nói chuyện, đoán rằng bên trong viện, cái nha đầu này là người hầu hạ Trầm Lục , trong lòng Liên Mạn Nhi thầm nghĩ.

“. . . . . . tại nô tỳ lo liệu không tốt,để cho tiểu nha đầu không hiểu chuyện, đem quần áo của Lục gia làm lộn xộn, nô tỳ phải ở phía sau thu thập xiêm y cho Lục gia.” Thải Tú cười đáp.

Nguyên lai là Đại nha đầu lo liệu quần áo cho Trầm Lục, không trách được có thể diện như thế.

“Nếu ngươi bận rộn thì mau đi làm đi.” Trầm Cẩn gật đầu, cũng không cùng Thải Tú nói nhiều, chỉ đưa Liên Mạn Nhi đi ra ngoài.

“Nô tỳ không có việc gì bận rộn, để nô tỳ đưa Cẩn cô nương đi ra ngoài.” Thải Tú vừa nói chuyện, vừa đưa các nàng đến cửa sân .

Khoảng cách này không tính là quá xa, nhưng Liên Mạn Nhi chỉ cảm thấy ánh mắt Thải Tú thỉnh thoảng len lén đảo quanh trên người của nàng, cho đến đi ra khỏi sân thật xa, Liên Mạn Nhi vẫn còn cảm thấy như có tầm mắt kề cận sau lưng của mình.

Từ khi sinh ra ai cũng đều có lòng hiếu kỳ, hơn nữa hoàn cảnh sống hoàn toàn khác biệt với nhau,thì những nha đầu bà Tử này của Trầm phủ chú ý nhiều với nàng, cái này Liên Mạn Nhi có thể hiểu. Nhưng mà, Thải Tú so với những nha đầu khác mà nói, không thể không nói thật sự rất to gan.

Điều này có phải là chứng minh, Thải Tú ở bên cạnh Trầm Lục rất được cưng chìu không? Ngay cả thái độ của Trầm Cẩn đối xử Thải Tú, cũng không giống với nha đầu khác.

Đi theo Trầm Cẩn vào Hà Hiên, Liên Mạn Nhi đem suy nghĩ kia để tại phía sau.

Hà Hiên, ý nghĩa cũng như tên gọi, là xây dựng mái hiên nhỏ giữa hồ sen. So với sự rộng rãi Thường Thanh Viên của Trầm Lục, Hà Hiên lại lộ ra vẻ cực kỳ khéo léo rất khác biệt. Trầm Cẩn dẫn Liên Mạn Nhi vào phòng chính, hai người ngồi xuống trên giường gần cửa sổ .

Cửa sổ mở rộng ra , phía ngoài chính là hồ sen,bây giờ đang là khí trời đầu mùa hè, nên bên trong đầy lá sen, và hoa sen nhỏ, với nụ hoa chớm nở.

Có Tiểu nha đầu bưng trà, trái cây và điểm tâm đưa đi lên, sau đó lại có Đại nha đầu mặc bộ hoa bối tử màu xanh lá mạ bưng một cái khay đi vào, bên trong khay là hai chén Lưu Ly nhỏ, trong chén rõ ràng là sữa chua anh đào.

“Ta cũng thích ăn cái này.” Trầm Cẩn nhìn Liên Mạn Nhi cười nói.

Sữa chua anh đào này, chính là quà Liên Mạn Nhi đưa vừa rồi. Hiện tại được trang trí lại rồi bưng lên, Liên Mạn Nhi nghĩ, Trầm Cẩn hẳn là rất thích ăn.

“Anh đào cũng sắp qua mùa rồi, may là trong nhà có mấy cây, trên cây còn một chút. Sữa chua này cũng là đồ ăn nhà làm ra, ăn rất sạch sẻ, có thể yên tâm. Chẳng qua cái này là món lạ, cho nên hôm nay không có đưa nhiều. Nếu như Ngũ tiểu thư không chê, ngày mai ta lại mang tới một ít.” Liên Mạn Nhi liền nói.

Bên trong vườn cũng có cây anh đào, mặc dù là cây giống, nhưng dù sao cũng trồng năm đầu tiên, cho nên chưa từng kết quả. Huống chi, hiện tại anh đào cũng sắp hết mùa rồi, nên chỉ có nhà Liên Mạn Nhi là còn cố ý giữ một ít trên cây,nên không có nhiều.

“Vậy ta phải cảm ơn trước rồi.” Trầm Cẩn liền nói.

Trầm Cẩn hào sảng, không cậu nệnhư thế, Liên Mạn Nhi không khỏi có thêm hảo cảm đối với nàng, nàng ấy không nói ít giống lúc ở Thường Thanh Viên. Dù sao cũng là cô bé trẻ tuổi nên chỉ một thời gian ngắn, hai người liền nói chuyện náo nhiệt.

“. . . . . . Năm tuổi liền học vỡ lòng rồi, đây không phải là giống với Tiểu Cửu ca sao?” chủ đề của hai người không biết làm tại sao lại nói đến việc đi học.

“Đúng vậy. Trầm gia không chỉ có nam tử phải đi học từ nhỏ, mà nữ tử cũng giống như vậy. Chẳng qua là yêu cầu không có nghiêm như nam tử.” Trầm Cẩn nói cho Liên Mạn Nhi biết, ” Vì không phải để đi thi Cử nhân, Trạng nguyên. Nên xem ra bắt đầu từ năm nay cũng không cần đọcnữa.”

Từ năm tuổi vỡ lòng đến mười lăm tuổi, cũng đã đọc sách mười năm, so với nữ tử của thời đại này, như thế là nổi bậc rồi.

Xem ra Trầm gia đối với việc giáo dục nữ tử, nắm vô cùng chặt . Nhìn bốn bức vách bên trong Hà Hiên toàn là tranh chữ, có một vài bức rõ ràng là Trầm Cẩn đích thân viết. Mặc dù không so được với mọi người, nhưng cũng có thể lấy ra gặp người. Hóa ra Trầm Cẩnchính là một tài nữ, Liên Mạn Nhi nghĩ.

Trầm Cẩn lại hỏi Liên Mạn Nhi đọc những sách gì.

“Khi còn bé chỉ sơ lược nhận biết mấy chữ, hai năm qua Lỗ tiên sinh tới nhà, mới đi theo ca ca cùng bọn đệ đệ đọc chút ít sách.” Liên Mạn Nhi liền nói.

Trầm Cẩn rất có học thức, mà Liên Mạn Nhi không chỉ có học một học phái Tạp Gia, kiến thức lại, nên hai cô bé hàn huyên một hồi, liền có chút vừa gặp đã thân.

“Mạn Nhi, ngươi nghĩ rất giống ta ,nhưng lại có chút không giống.” Trầm Cẩn phất tay đem nha đầu hầu hạ trong nhà đều đuổi ra ngoài, nhìn Liên Mạn Nhi cười nói.

“Lời này là ý thế nào?” Liên Mạn Nhi cười hỏi. Mặc dù Trầm Cẩn vừa gặp đã nói thường nghe Trầm Lục cùng Trầm Cửu nhắc tới, nhưng Liên Mạn Nhi cho rằng đó chỉ là lời nói khách sáo . Hiện tại Trầm Cẩn nói như vậy, nên Liên Mạn Nhi phải hỏi rõ.