Chương 612: Anh đào đỏ

Công trình trên núi xây xong, bởi vì có quen biết với Lỗ tiên sinh và cả lão Hoàng nên Liên Mạn Nhi đã từng đi vào du ngoạn cả buổi. Dĩ nhiên, nàng không đi một mình. Đồng hành còn có Liên Chi Nhi, Ngũ lang, tiểu Thất, Trương thị và Liên Thủ Tín cũng cùng đi. Bởi vì cơ hội khó có được, nên Liên Mạn Nhi còn mang theo Liên Diệp Nhi, Trương thị cũng phái người đón bốn người Ngô gia đến.

Hoàng thượng hạ chỉ xây dựng công trình vì Trầm hoàng hậu, chủ yếu chia làm hai bộ phận. Một phần phía trước là một ngôi miếu to lớn, chánh điện ngôi miếu thờ cúng bức tượng của Trầm hoàng hậu đắp nặn giống như Quan Âm, ngoài tiền điện, hậu điện, còn có hai bên trái phải thiên điện, chia ra thờ cúng chính là Thiên vương, dược sư cùng với tám trăm La Hán.

Tòa miếu này hoàng thượng có ngự bút đề tên, thế nhưng bách tính lại thường hay gọi là Cung nương nương hoặc là miếu nương nương.

Ở phía sau Cung nương nương, là một bộ phận công trình khác được sắc lệnh xây nên. Bộ phận này là một tòa lâm viên mô phỏng núi sông Giang Nam, cũng chính là một Đại hoa viên, bên trong là đình đài lầu các, hòn non bộ nước chảy, có thể nói là đẹp không sao tả xiết. Cái vườn này là Hoàng thượng ban cho Trầm gia.

Lần du ngoạn này, có thể nói đã để cho tất cả mọi người mở rộng tầm mắt. Sau khi trở về, còn nói chuyện say sưa hồi lâu.

Sau khi công trình xây xong, trong một thời gian ngắn Tam Thập Lý Doanh Tử rất là náo nhiệt. Ở kinh thành có phái khâm sai đến cử hành nghi thức, mọi người Trầm gia cũng tới, ở trong miếu cử hành pháp sự, tế lễ trước Trầm hoàng hậu.

Trầm Lục và Trầm Cửu tự nhiên cũng tới. Nhưng vì lần này cơ hồ tất cả mọi người có uy tín danh dự của Trầm gia đều tới, lại phải cử hành các loại nghi thức, bận rộn đến không thể phân thân, nên cũng chỉ vội vã gặp mặt một lần với Liên Mạn Nhi các nàng, sau đó phải theo mọi người ở Trầm gia đi trở về.

Bởi vì Trầm gia muốn phái người vào kinh tạ ơn, Trầm Lục đương nhiên là phải đi, Trầm Cửu cũng bị an bài cùng đi theo Trầm Lục.

Lỗ tiên sinh tuy đạt được đặc xá, nhưng lại không có ý chỉ trọng dụng hạ xuống một lần nữa. Văn chương Lỗ tiên sinh nếu được đương kim Thánh thượng coi trọng, lại có Trầm gia hòa giải giúp hắn, thì ngày được Hoàng gia trọng dụng lần nữa chỉ là chuyện ở trong tầm tay. Vì vậy Lỗ tiên sinh liền định thừa dịp nhàn rỗi quay về quê nhà một chuyến.

Mấy năm chưa có đi trở về, cũng có một số việc muốn chuẩn bị .

Lỗ tiên sinh phải hồi hương, Ngũ lang có ý định đi theo.

Đọc vạn quyển sách, đi ngàn dặm đường. Muốn thành tài, chuyện gian khổ học tập tự nhiên ắt không thể thiếu, nhưng chỉ đam mê sách vở tách rời thực tế, thì cuối cùng chỉ có thể đọc thành ngốc tử, cho nên rộng rãi tiếp xúc thực tế, tầm mắt khoáng đạt cùng với kiến thức là điều không thể thiếu. Thậm chí có câu, đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, cũng đủ nói rõ tầm quan trọng của du lịch.

Ngũ lang cũng không vội tham gia thi Hương, mà đi theo Lỗ tiên sinh hồi hương, đồng thời trên đường sẽ chiếu cố Lỗ tiên sinh, có thể cùng Lỗ tiên sinh thỉnh giáo học vấn như cũ, lại có thể tăng thêm chút kiến thức, kiến thức cũng nhiều thêm chút, thật sự là chuyện không chỉ tốt một phần.

Mà Lỗ tiên sinh nếu như chỉ một mình hồi hương, trơ trọi lẻ loi cũng không có ý nghĩa, có người học sinh như Ngũ lang làm bạn, chiếu cố, dọc theo đường du lịch khắp nơi. Lỗ tiên sinh tự nhiên cũng nguyện ý .

Phải chuẩn bị cho Lỗ tiên sinh hồi hương, người một nhà Liên Mạn Nhi đã bắt đầu bận rộn.

Trương thị, Liên Chi Nhi cùng Liên Mạn Nhi chịu trách nhiệm quần áo và hành lý của hai thầy trò, cũng may hiện tại trời đã rất ấm áp, hơn nữa nhà Lỗ tiên sinh ở phía Nam, càng đi về Nam thì khí trời chỉ có càng thêm nóng bức. Dựa theo hành trình Lỗ tiên sinh dự tính, không đợi đến mùa thu, sẽ mang theo Ngũ lang trở về, cho nên chỉ cần chuẩn bị áo mỏng là được rồi.

Hai năm qua, nhà Liên Mạn Nhi đặt mua quần áo một năm bốn mùa cho Lỗ tiên sinh có hơi nhiều, lúc này liền mua vật liệu may mặc, mời thợ may, từ trong ra ngoài, kể cả vớ giày cùng mũ, khăn trùm đầu, lại đặt mua tám bộ đồ cho Lỗ tiên sinh. Ngũ lang đơn giản hơn một chút mới đặt mua sáu bộ. Tăng thêm quần áo cho hai người, đừng nói chẳng qua lần này là đi hai ba tháng, chính là có lâu nữa tất cả cũng đủ dùng.

Liên Thủ Tín thì mang người phụ trách chọn mua các loại quà quê, Lễ biếu, thứ nhất là cho Lỗ tiên sinh mang về nhà, mà cũng là muốn Lỗ tiên sinh và Ngũ lang mang theo, dọc đường này cũng làm tốt nhân tình.

Lỗ tiên sinh cùng Ngũ lang ra cửa, bên cạnh đương nhiên phải dẫn người hầu hạ.

Người một nhà tỉ mỉ chọn lựa, cuối cùng an bài quản sự Lý Hiếu, gã sai vặt Tiểu Phúc, Tiểu Quý, đầy tớ nhà quan Đại Lực, Trụ Tử , ngoài ra còn có bốn phu xe đi theo hầu hạ. Trong đó Tiểu Phúc vẫn hầu hạ Ngũ lang, gã sai vặt Tiểu quý nguyên lai là tiểu nhị của cửa hàng Liên Ký, bởi vì trung thành mà cơ trí, được Ngũ lang chọn trúng. Còn lại Quản sự Lý Hiếu là một quản sự từ thôn trang La gia thôn nâng lên, đã làm một thời gian ngắn ở nhà Liên Mạn Nhi, lão luyện và đáng tin. Hai đầy tớ nhà quan còn có bốn phu xe kia, thì cũng là đứa ở, sau lại ký văn tự bán đứt, tất cả đều là người bình thường làm việc ổn thỏa, đáng tin.

Liên Mạn Nhi liền chuẩn bị cho Ngũ lang lộ phí sung túc, chọn lựa một ngày lành đẹp trời, Lỗ tiên sinh và Ngũ lang mang theo một đám tùy tùng từ Tam Thập Lý Doanh Tử lên đường.

Tiểu Thất vốn cũng muốn đi, nhưng bởi vì hắn tuổi còn nhỏ, Trương thị không nỡ xa hắn, vì vậy không có cho hắn đi.

Đưa Ngũ lang đi, một nhà khó tránh khỏi trong lòng đều có chút vắng vẻ, nhất là Trương thị, nhưng cũng may bên cạnh còn có tiểu Thất, qua một hai ngày, cũng từ từ trở lại bình thường. Dù sao, lần này Ngũ lang đi xa, là chuyện tốt mà người bình thường muốn cũng không có được. Hơn nữa hai ngày này, trải qua Liên Mạn Nhi khuyên giải, nàng cũng hiểu lần lịch lãm này đối với tương lai Ngũ lang sẽ tốt như thế nào.

. . . . . .

Thời tiết đúng cuối tháng tư đầu tháng năm, cây ăn quả trên trang viên nhà Liên Mạn Nhi sau một mùa hoa, rốt cục đã có thu hoạch lần đầu tiên. Trưởng thành trước hết là cây Hạnh. Thế nhưng tại mùa này, cây hạnh còn chưa có chín. Từng quả hạnh xanh, nhìn sẽ làm cho trong miệng người ta chảy nước chua, ai cũng không có dũng khí hái xuống ăn.

Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất xách rổ, nhìn quả hạnh xanh, trong lòng suy nghĩ, phải đợi lúc nào những quả hạnh này mới có thể chín vàng.

Quả hạnh chín ăn ngon vô cùng, hơn nữa đừng thấy hiện tại quả hạnh xanh không thể ăn, chờ đến mùa thu hoạch quả hạnh, khi đó hạnh xanh lại rất hữu dụng.

Quả hạnh xanh bỏ hột, đem thịt quả hạnh cắt nhỏ, ban đầu là ngâm dưa muối, về sau ăn rất ngon miệng, còn gọi là Thanh Ti. Dùng nó cùng với cánh hoa xương rồng bát tiên, hoa hồng ngâm dưa muối cũng gọi là Mân Côi Thanh Ti, là một loại thức ăn ngon vô cùng cổ xưa của phủ Liêu Đông. Cơ hồ ở bên trong tất cả nhân bánh ngọt ở phủ Liêu Đông đều có thể thấy bóng dáng của bọn nó.

Dưa muối Thanh Ti Mân Côi ngon, mùi vị hương vị ngọt ngào, hơn nữa vô cùng khỏe mạnh.

Trương thị có tay nghề tổ truyền nên ngâm dưa muối Thanh Ti Mân Côi so sánh với bên ngoài bán, ăn còn ngon hơn. Nhà Liên Mạn Nhi trồng rất nhiều hoa xương rồng bát tiên, còn có những cây hạnh này, hai cái rương ong mật, vật liệu nhân bánh điểm tâm nhà mình làm hầu như là tự sản xuất, cũng không cần mua ở bên ngoài.

Quả Hạnh vẫn chưa thể ăn, nhưng có một loại trái cây lại đang lúc quý.

Đó chính là anh đào.

Anh đào nhà Liên Mạn Nhi trồng là giống bản địa, anh đào kết trái quả cũng không lớn, là vô số quả màu hồng phấn. Anh đào chín ngọt vô cùng, anh đào chưa chín hẳn thì vị hơi chua, nhưng ăn cũng rất ngon. Thậm chí có người không thích ăn anh đào chín mọng, lại thích ăn vị của quả anh đào chưa chín hơn, anh đào trong ngọt mang theo một chút chua.

Cũng không cần nha đầu Tiểu Hỉ hỗ trợ, Liên Mạn Nhi và tiểu Thất vừa nói cười, vừa chọn anh đào chín mọng hái được non nửa rổ.

“Tỷ, hôm nay chúng ta còn ăn sữa chua anh đào chứ.” Hái xong anh đào, hai chị em đi về phía nhà, tiểu Thất vừa nói với Liên Mạn Nhi.

“Đi, chúng ta liền ăn sữa chua anh đào.” Liên Mạn Nhi cười gật đầu.

“Được a.” Tiểu Thất cười, lập tức hai con mắt cong thành hai đường trăng lưỡi liềm.

Về đến nhà, Liên Mạn Nhi đem anh đào giao cho Tiểu Hỉ, để nàng ta cầm đi rửa, và đem bỏ hạt anh đào.

“Ngươi đi phòng bếp cho người đi vào trong hầm, đem sữa bò ngày hôm qua mua đưa tới đây.” Liên Mạn Nhi liền phân phó cho Tiểu Hỉ một tiếng, nhìn thấy Tiểu Hỉ đi rồi liền tự mình đeo tạp dề lên, xăng tay áo lên, chuẩn bị làm sữa chua.

“Tiểu Thất, đi thư phòng, viết bốn bài chữ to, viết thật là tốt mới có sữa chua anh đào ăn.” Liên Mạn Nhi hướng tiểu Thất nói.

Thời gian Tiểu Thất viết bốn bài chữ to, Liên Mạn Nhi đoán chừng bên này nàng cũng đã làm xong sữa chua.

Lỗ tiên sinh và Ngũ lang trước khi đi, đã an bài việc học cho tiểu Thất, hơn nữa trong ngày thường cũng là Liên Mạn Nhi đốc thúc tiểu Thất luyện chữ. Đối với Liên Mạn Nhi an bài việc học, tiểu Thất không dám không làm.

Đuổi tiểu Thất đi xong, Trương thị và Liên Chi Nhi liền từ phía ngoài đi vào, trong tay Liên Chi Nhi còn cầm một thùng gỗ nhỏ.

“Nghe nói muội lại muốn làm sữa chua, tỷ với mẹ thuận đường đem sữa bò lấy đến.” Liên Chi Nhi để thùng gỗ xuống, cười nói, “Cần chúng ta giúp đỡ không?”

“Không cần.” Liên Mạn Nhi liền cười nói, “Tỷ, tỷ cùng mẹ vào trong nhà đi, nhanh chóng thêu đồ cưới của tỷ a. Sữa chua này, mọi người liền đợi đến lúc có sẵn ăn là được.”

Liên Chi Nhi tính cách thẹn thùng, cho dù là bây giờ, nhưng mỗi lần nhắc tới đồ cưới, nàng liền đỏ mặt.