Chương 595: Rút… củ cải trắng ra còn mang theo bùn*

Edit: Lãnh Phong

(*) Về tiêu đề chương này mình nghĩ có nghĩa là lấy được một thứ còn lôi kéo theo những thứ khác, như ở chương này là biết được chân tướng một chuyện còn lôi kéo biết thêm được một chuyện khác.

Liên Mạn Nhi hỏi lại Anh Tử chi tiết của một số vấn đề, Anh Tử đều nhất nhất trả lời. Liên Mạn Nhi vừa hỏi Anh Tử vừa âm thầm dò xét, đến khi Anh Tử trả lời hết, trong nội tâm của Liên Mạn Nhi cũng đã tin Anh Tử tám chín phần.

Sự tình đến đây đã vô cùng rõ ràng.

Cổ thị hẹn Anh Tử sáng sớm gặp mặt cạnh giếng nước, trên danh nghĩa là muốn thương lượng chuyện hai người, nhưng thực tế thì muốn nhân cơ hội này giết chết Anh Tử. Chỉ là người tính không bằng trời tính, Cổ thị đánh lén Anh Tử không những không thành công lại còn bị Anh Tử phản kích lại, đẩy ngã xuống đất, đầu va đập mạnh mà mất mạng.

Tuy nhiên vẫn còn hai điều chưa hợp lý.

Thứ nhất tuy Liên Mạn Nhi không nhìn rõ vết thương ở gáy nhưng nhìn lượng máu chảy hẳn cũng chưa đủ để mất mạng. Đương nhiên đây cũng chỉ là nghi vấn của Liên Mạn Nhi. Có thể là bị thương ở đầu không mất máu nhiều nhưng vẫn có thể dẫn tới tử vong cũng chưa biết chừng? Vì Liên Mạn Nhi không hiểu rõ vấn đề chuyên môn này lắm nên không thể vọng động khẳng định.

Thứ hai cũng chính là điều Liên Mạn Nhi băn khoăn nhất.

Cổ thị và Anh Tử một người muốn giữ vững địa vị chính thê, một người muốn cướp đoạt. Theo như câu chuyện hai người nói ngày hôm qua suy đoán, chuyện Cổ thị bán Anh Tử đi, tựa hồ không phải là chuyện để cho Cổ thị khuất phục. Lúc ấy Cổ thị không thừa nhận, hơn nữa còn ám chỉ, nếu như Anh Tử thật sự bị bán đi, thì việc phơi bày kinh nghiệm bị khuất nhục nhiều ngày ra nhất định tự mình cũng không chịu nổi, chỉ dựa vào điểm này thôi thì Anh Tử cũng đừng mong làm chính thê của nhà ai. Đừng nói là chính thê, dù muốn Liên gia tiếp tục thu nhận nàng làm thiếp cho Liên Thủ Nhân cũng là vấn đề không dễ.

Nhưng lúc đó, Anh Tử lại nói một câu làm cho Cổ thị hoảng loạn.

Anh Tử nắm trong tay một bí mật của Cổ thị mà bí mật này lại khiến cho Cổ thi tuyệt đối phải kiêng kị.

Nếu như những lời Anh Tử vừa nói đều là sự thật thì Cổ thị lén hẹn Anh Tử đàm phán chính là muốn bịt miệng Anh Tử. Anh Tử sở sở dĩ đồng ý lời hẹn này trong lúc Anh Tử đang chiếm thế thượng phong thì cũng do chột dạ, là không muốn Cổ thị công khai những chuyện khổ sở gặp phải trong thời gian mất tích.

Liên Mạn Nhi nghĩ ngợi một chút, liền nói với Anh Tử: “Anh Tử, không phải ta không tin lời ngươi nói.”

Liên Mạn Nhi nói như vậy rõ ràng là còn chút chưa tin lời Anh Tử nói. Anh Tử có chút lo lắng.

“Mạn Nhi, lời ta nói đều là sự thật, nếu có một câu nói dối thì cứ để trời giáng ngũ lôi oanh đỉnh đánh chết ta đi.” Anh Tử không chút do dự chỉ tay lên trời thề, “Ta chỉ đẩy bà ta một cái, bà ta liền chết luôn. Cái này không phải lỗi của ta.”

Liên Mạn Nhi hướng Anh Tử khoát khoát tay ý chỉ nàng không cần nói thêm gì nữa, Liên Mạn Nhi nói: “Anh Tử. Những lời khác ngươi nói đều có lý nhưng còn có một điểm, mẹ Đóa Nhi vì sao lại muốn giết ngươi? Hai người các ngươi tranh giành nhưng cũng chưa chắc là bà ta không thắng được ngươi, sao lại vội vã muốn giết ngươi?”

Nói thật, xét tình huống bình thường, nếu chỉ dựa vào mỗi tình huống Cổ thị bán Anh Tử, mà Anh Tử muốn làm chính thê mới là mơ mộng hão huyền.

Anh Tử lớn tiếng nói: “Là bà ta muốn diết người diệt khẩu. Bây giờ người chết là bà ta, không phải do ta giết, đây là báo ứng của bà ta, bị báo ứng mà chết.”

Những thôn dân vây xung quanh bắt đầu nghị luận, cũng không phải nghị luận chuyện giết người diệt khẩu mà những người này lại càng chú ý tới câu nói phía sau của Anh Tử là bị báo ứng mà chết. Cũng không có gì bất bình thường ở đây, những người ở niên đại này, đối với những chuyện nhân quả tuần hoàn như vậy là tin tưởng tuyệt đối.

Liên Mạn Nhi liền hỏi: “Ngươi biết chuyện gì mà bà ta muốn bịt miệng ngươi? Còn có chuyện gì ngươi biết mà chúng ta không biết?”

“Mạn Nhi, nếu như ta nói ra. Ngươi… ngươi có thể đảm bảo ta sẽ không sao chứ?”Anh Tử dường như có chút trấn định lại, liền cùng Liên Mạn Nhi cò kè mặc cả.

Liên Mạn Nhi không nói gì nhưng Ngũ Lang lại mất hứng, hắn mặt lạnh trừng mắt với Anh Tử: “Ngươi còn dám muốn Mạn Nhi bảo vệ ngươi. Ngươi có tư cách gì? Ngươi cũng đã thừa nhận ngươi đẩy người, người bị ngươi đẩy xong liền mất mạng. Ngươi là tội phạm giết người. Hiện tại liền trói ngươi đi nha môn còn sợ ngươi không chịu khai hết hay sao?”

Anh Tử nhìn Liên Mạn Nhi lại nhìn sang Ngũ Lang: “Được, ta nói. Ta nói.”

Mọi người đều an tĩnh nghe một chút xem Anh Tử rốt cục sẽ nói gì.

Anh Tử nói: “Bà ta muốn giết ta là vì ta biết được một bí mật của bà ta.”

“Ngươi giết mẹ ta, ngươi đền mạng cho mẹ ta.” Một mực đợi bên cạnh không nói gì nãy giờ, Đóa Nhi bỗng nhiên nổi điên bổ nhào vào Anh Tử đấm đá, còn há mồm cắn Anh Tử.

Ngũ Lang phất tay, vợ Hàn Trung liền dẫn người lên kéo Liên Đóa Nhi ra một bên coi chừng.

Liên Đóa Nhi bị người ta giữ chặt không thể động đậy, chỉ có thể mở miệng a a hét lên.

Liên Mạn Nhi bất động thanh sắc đi đến bên cạnh Liên Đóa Nhi nhỏ giọng nói: “Có bản lĩnh ngươi cứ tiếp tục kêu to như vậy, ta liền đem Anh Tử đến nơi khác, không thì đem ngươi bắt đi, nàng nên nói cái gì thì vẫn nói. Ngươi có thể một mực không ngừng hét to mãi được sao?”

Liên Đóa Nhi nghe xong lời Liên Mạn Nhi nói liền sửng sốt một hồi rồi thực sự ngậm miệng lại.

Người vây xem chung quanh thấy vậy cũng chỉ cho rằng Liên Mạn Nhi khuyên bảo Liên Đóa Nhi rất tốt.

Vợ Hàn Trung liền lên tiếng: “Tiểu cô nương này hẳn là đã bị kinh sợ, vẫn là cô nương nhà chúng ta khéo léo an ủi người.”

Liên Đóa Nhi không la hét nữa, hiện trường lại an tĩnh, Liên Mạn Nhi mới quay về phía Anh Tử ra hiệu cho Anh Tử nói tiếp.

Anh Tử liền hỏi: “Mạn Nhi, ngươi còn nhớ rõ vì sao ngươi ngã đập đầu bên cạnh giếng không?”

Liên Mạn Nhi giật mình lập tức lắc đầu. Lúc ban đầu đến đây, là nàng ở tây sương phòng của Liên gia nhà cũ tỉnh lại, đối với hoàn cảnh sinh hoạt cũ của Liên Mạn Nhi trước đây thỉnh thoảng có chút nhớ lại nhưng đối với nguyên nhân trực tiếp đem nàng đến đây – vì sao Liên Mạn Nhi trước đây ngã đập đầu xuống giếng bỏ mạng, thì nàng không có một chút ký ức nào.

Liên Mạn Nhi liền hỏi Anh Tử: “Ngươi biết rõ?”

Không chỉ Liên Mạn Nhi, Liên Thủ Tín, Trương thị, Ngũ Lang, tiểu Thất thậm chí cả người ở Liên gia nhà cũ cùng mọi người vây xem đều chăm chú nhìn Anh Tử, cơ hồ là đều căng tai nghe cho rõ những gì Anh Tử sắp nói.

“Ta đương nhiên biết rõ.” Anh Tử có chút đắc ý nói, “Còn có Liên Hoa Nhi, Liên Đóa Nhi các nàng cũng biết, Cổ thị cũng biết.”

Ngũ Lang thúc giục: “Nói nhanh một chút, nói vào trọng điểm đi. Là vì sao?”

Bên kia Liên Đóa Nhi đột nhiên muốn hét to, vợ Hàn Trung liền nhanh tay bịt miệng Liên Đóa Nhi lại.

Anh Tử bỗng nói ra một câu kinh người: “Mạn Nhi, không phải ngươi đột nhiên ngã xuống mà là Liên Hoa Nhi cùng Liên Đóa Nhi đẩy ngươi.”

“Xem ra ngươi thực sự không nhớ một chút gì.” Anh Tử nói tiếp,”Khi đó không phải chỉ có một mình ngươi ở bên cạnh giếng mà còn có Liên Hoa Nhi cùng Liên Đóa Nhi, ta đang đứng ở cửa nhà ta ở gần đó. Ta nghe thấy các ngươi lớn tiếng tranh cãi, ta không có đi ra mà trốn sau cửa, các nàng làm gì, ta đều nhìn thấy.”

Ngũ Lang nói: “Ngươi nhìn thấy cái gì, tỉ mỉ nói ra.”

“… Đang nói đến chuyện muốn đem Mạn Nhi đi làm con dâu nuôi từ bé, Mạn Nhi hình như là không muốn đi, nói là không nỡ xa nhà. Liên Hoa Nhi liền nói nhà kia rất tốt, có rất nhiều tiền gì gì đó, nói Mạn Nhi đi sẽ được hưởng phúc. Mạn Nhi vẫn không muốn đi. Liên Hoa Nhi liền mất hứng nói Mạn Nhi không biết tốt xấu, cùng Mạn Nhi tranh cãi, còn bắt đầu động thủ…”

“Liên Đóa Nhi đẩy Mạn Nhi một cái, Mạn Nhi không đánh trả chỉ nói dù gì cũng không muốn đi, nếu thực tốt như vậy thì để cho Liên Đóa Nhi đi hưởng phúc đi. Liên Đóa Nhi nóng nảy nói Liên Mạn Nhi không có ý tốt còn nói “Ngươi thực cho là đi hưởng phúc sao? Tiểu nam nhân kia sắp chết đến nơi rồi, ngươi qua đó vào quan tài mà bái đường đi.”

Cả nhà Liên Mạn Nhi cùng mọi người đều biết trước kia Liên Thủ Nhân cùng Cổ thị muốn lừa gạt đem Liên Mạn Nhi cho nhà giàu làm con nuôi từ bé nhưng thực ra là cho nàng đi kết âm thân (kết thân với người chết). Nhưng bây giờ nghe thấy ngay cả Liên Hoa Nhi, Liên Đóa Nhi cũng đều biết chuyện này, thậm chí Liên Đóa Nhi còn nhỏ như vậy mà cũng biết, lại còn có thể nói ra lời ác độc như thế đều không nhịn được bị khiếp sợ.

Liên Mạn Nhi trong nội tâm cũng run lên. Hóa ra Liên Mạn Nhi trước đây, trước khi chết cũng đã biết rõ chân tướng con dâu nuôi từ bé là thế nào.

Quá tàn nhẫn.

“Về sau, về sau như thế nào.” Lời này chính là của Trương thị, âm thanh của nàng cũng có chút thay đổi.

“Ả ta nói bậy. Ả ta nói bậy.” Liên Đóa Nhi ở bên kia giãy dụa khiến vợ Hàn Trung phải nới lỏng tay ra mới hét lên được.

Lúc này Anh Tử lại có dũng khí chậm rãi quay về phía Liên Đóa Nhi nói: “Ta dám thề, ngươi dám thề không? Mẹ ngươi chính là bị báo ứng mà chết.”

Liên Đóa Nhi rùng mình một cái bắt đầu dốc sức liều mạng giãy dụa đồng thời hét ầm lên. Vợ Hàn Trung một lần nữa phải gắng sức giữ chặt tay chân Liên Đóa Nhi, bịt chặt miệng Liên Đóa Nhi lại.

Ngũ Lang trầm dọng nói với Anh Tử: “Ngươi nói tiếp đi.”

“… Liên Hoa Nhi liền mắng Liên Đóa Nhi nhiều chuyện. Mạn Nhi nói phải về nhà hỏi cho ra chuyện này. Liên Hoa Nhi và Liên Đóa Nhi sợ Mạn Nhi về nhà nói chuyện này liền giữ Mạn Nhi lại không cho đi. Mạn Nhi liền nói Liên Hoa Nhi và Liên Đóa Nhi muốn đẩy nàng vào chỗ chết, nàng phải về nhà cáo trạng. Tiếng nói của Mạn Nhi rất to, Liên Hoa Nhi nóng nảy liền muốn bịt miệng nàng, còn mắng Liên Đóa Nhi, nói đều do Liên Đóa Nhi nói toạc ra, giờ phải xử lý thế nào.”

Liên Mạn Nhi lúc đó thập phần gầy yếu, sao có thể là đối thủ của hai chị em Liên Đóa Nhi. Nàng càng dãy giụa, hai chị em kia càng ra tay hung ác.

“Liên Hoa Nhi còn cùng Liên Đóa Nhi hù dọa Mạn Nhi, nói nếu nàng dám trở về cáo trạng, hai người sẽ ném nàng vào giếng.”

“Ta nhìn thấy, hai người bọn họ dùng sức đem mạn nhi ***ng vào thành giếng, Mạn Nhi kêu rên hai tiếng rồi không có động tĩnh gì nữa.” Anh Tử nói tiếp, “Ta không nghe thấy các nàng nói gì nữa, lúc đi ra khỏi cửa đã thấy hai người vội vàng chạy trở về.”

“Ta liền tiến lên chào hỏi Liên Hoa Nhi. Liên Hoa Nhi trông thấy ta lại càng hoảng sợ biến sắc. Nàng thì thầm gì đó với Liên Đóa Nhi cho Liên Đóa Nhi chạy về trước, sau đó lôi kéo ta đi vào trong nhà ta.”

“Liên Hoa Nhi hỏi ta lúc nào thì đi ra, hỏi ta có nghe thấy, có nhìn thấy gì không? Ta liền nói cho nàng biết, ta cái gì cũng nghe cũng thấy hết… Nàng liền cho ta một cái vòng tay vàng, lại bảo ta đừng nói cho người khác biết. Sau này nàng phát đạt sẽ cho ta nhiều chỗ tốt hơn.”

“Về sau cái vòng tay vàng ta đeo chính là cái đó. Liên Hoa Nhi đúng là không phải loại người ra gì. Còn nói đó là vàng ròng, căn bản không phải, đó chỉ là mạ vàng, mạ một lớp vàng mỏng bên ngoài. Còn may là ta cầm đi tiệm đánh lại mới biết. Ta liền đi tìm Liên Hoa Nhi…”

“Đúng rồi, Mạn Nhi, việc này ngươi cũng biết. Khi đó các ngươi đã ở riêng. Liên Hoa Nhi sợ ta đem việc này nói cho ngươi biết nên mới chịu đổi cho ta vòng vàng thật.”

Liên Mạn Nhi lạnh lùng thốt lên: “Đúng là có chuyện này thật.”