Chương 569: Giằng co

Edit: Anh Vu

Mọi người ra cửa nhìn thấy tình hình này đều vô cùng kinh ngạc.

“Diệp Nhi, cháu đang làm cái gì thế? Mau dừng tay!” Liên lão gia tử lớn tiếng hỏi.

Lúc này, Liên Diệp Nhi đã làm cho một cánh cửa bị rơi xuống, còn dùng rìu chém gãy nhiều chấn song cửa sổ. Không biết nàng có nghe thấy câu hỏi của Liên lão gia tử hay không, nhưng nàng không quay đầu lại, vẫn tiếp tục đập phá cửa sổ như cũ.

Liên Thủ Lễ và Triệu thị cũng gọi Liên Diệp Nhi, nhưng Liên Diệp Nhi vẫn giống như không nghe thấy, chỉ chuyên tâm đập phá cửa sổ.

Bởi vì cánh cửa sổ đã bị rơi ra rồi nên mọi người đều có thể nhìn thấy tình hình ở bên trong Tây Sương phòng.

Bên trên giường gạch của Tây Sương phòng, chăn chiếu đã không còn, phía dưới thiếu mất hai khối gạch mộc, về phần gói hành lý của Liên Thủ Lễ vốn phải ở trên giường cũng không thấy đâu.

Sắc mặt Liên lão gia tử thay đổi, gọi người giữ Liên Diệp Nhi lại.

“Ông nội, có gì thì chúng ta từ từ nói, ông đừng làm cho Diệp Nhi sợ!” Liên Mạn Nhi ở bên cạnh lo lắng nói, “Diệp Nhi nhất định là do bị kìm nén nhiều quá đấy. Tam bá mới nhặt được một mạng về, Tam bá mẫu thì thiếu chút nữa cùng tìm tới cái chết, nếu Diệp Nhi chỉ còn một mình…. Ông, không phải ông thường nói con lòng người đều là thịt sao…..”

“Đúng đó cha, chúng ta nên nhẹ nhàng nói chuyện với Diệp Nhi thôi.” Liên Thủ Tín cũng nói theo.

Liên lão gia tử nhìn Liên Thủ Lễ và Triệu thị một chút, lại quay qua nhìn một nhà Liên Thủ Tín, Ngũ lang, Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất, hai đầu lông mày tuy nhíu lại, nhưng ông vẫn gật đầu.

“Lời này nói rất đúng, Diệp Nhi nhất định là đã bị kích thích. Tuổi còn nhỏ mà đã phải trải qua bao nhiêu sóng gió, ta sẽ từ từ nói chuyện với nó.” Liên lão gia tử nói.

“Mạn Nhi này, bình thường cháu chơi thân với Diệp Nhi. Cháu tới khuyên nhủ Diệp Nhi đi, trước tiên phải để nó dừng tay đã. Có chuyện gì, chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện.” Liên lão gia tử quay qua nói với Liên Mạn Nhi.

“Vâng ạ. Cháu sẽ thử một chút.” Liên Mạn Nhi thống khoái đáp ứng, rồi la lên với Liên Diệp Nhi, “Diệp Nhi, muội mau dừng tay, chuyện gì cũng phải bình tĩnh chứ!”

Liên Diệp Nhi không để ý tới Liên Mạn Nhi.

“Ông nội, Diệp Nhi không nghe lời của cháu. Lời của cháu không có tác dụng đâu nội à. Chắc ông phải nói với Diệp nhi thôi.” Liên Mạn Nhi bất đắc dĩ nói với Liên lão gia tử.

Liên Diệp Nhi không để ý tới Liên Thủ Lễ, Triệu thị, cũng không nghe lời nói của Liên Mạn Nhi, trong nhà, người duy nhất có thể khiến Liên Diệp Nhi nghe lời có lẽ chỉ còn một mình Liên lão gia tử.

Liên lão gia tử bất đắc dĩ. Chỉ đành phải hòa hoãn âm thanh, thương lượng với Liên Diệp Nhi.

“Diệp Nhi à, cháu có ủy khuất gì, thì hãy nói ra, nói với ông nhé. Ông sẽ làm chủ cho cháu. Nhị bá và Nhị bá mẫu đã nhận lỗi với cha mẹ cháu rồi, nếu cháu chưa hài lòng, có yêu cầu gì thì cứ nói ra. Cháu ngoan, chúng ta là hộ nông dân, không thịnh hành việc đập phá đồ đạc. Cháu đập hết cửa sổ và giường, cháu nói ông phải đi đâu để ở đây?”

“Diệp Nhi, cháu mau ngừng tay đi, có gì thì nói với ông nhé.”

Liên lão gia tử phải nói tới hai lần, Liên Diệp nhi mới ngừng tay.

Liên Diệp Nhi đứng ở trên ghế, từ từ xoay người lại. Lúc này mọi người mới thấy, mặt Liên Diệp Nhi đỏ bừng, còn bốc hơi nóng, dù sao thì cầm cái búa lớn chém cửa sổ, đào chân giường, đều tiêu tốn rất nhiều thể lực. May mà Liên Diệp Nhi từ nhỏ đã quen làm việc tay chân, mới có thể làm được mấy việc này, nhưng cũng phải cố hết sức mới làm được.

Liên Diệp Nhi xoay người, ánh mắt quét qua người Liên Thủ Lễ và Triệu thị, sau đó rơi trên người Liên lão gia tử. Trong tay nàng, vẫn cầm chiếc rìu như cũ, ánh mắt sáng quắc khác thường.

“Diệp Nhi, để rìu xuống, chúng ta vào nhà nói chuyện.” Liên lão gia tử thăm dò.

Không thể không nói, bộ dạng kia của Liên Diệp Nhi vẫn có chút dọa người.

“Không cần vào nhà, chúng ta nói ở đây luôn đi.” Âm thanh của Liên Diệp Nhi có chút cứng ngắc.

“Được, vậy cháu nói đi. Cháu ngoan, cẩn thận dưới chân cháu đấy nhé.” Liên lão gia tử liền nói.

Thái độ của Liên lão gia tử tương đối hòa hoãn, nhưng chút này cũng không đủ để Liên Diệp Nhi thả lỏng tinh thần.

“Cái gì mà chịu nhận lỗi, chúng cháu không lạ gì cái này. Cái đó thì có tác dụng gì chứ, mọi người có thể đừng lừa bịp chúng cháu nữa được không? Mấy người còn sợ rằng ức hiếp người đàng hoàng không đủ kìa. Chúng cháu muốn dọn nhà, từ nơi này chuyển đi, mấy người ai cũng đừng hòng cản…. Cháu chỉ có một yêu cầu này thôi.”

Liên Diệp Nhi đứng ở đó, thân thể lộ vẻ hết sức cứng ngắc, giọng nói như sắp khóc tới nơi, nắm chiếc rìu trong tay, khẽ run rẩy.

Liên Mạn Nhi có thể nhìn ra, Liên Diệp Nhi đã cố gắng hết sức để khống chế mình, khống chế không để cho mình lộ ra tí xíu mềm yếu nào. Bởi vì Liên Diệp Nhi sợ rằng, nếu như nàng lộ ra một chút yếu mềm thôi, thì toàn bộ sự cố gắng này sẽ trở thành uổng phí, nhà nàng lại một lần nữa quay trở lại cuộc sống như trước kia.

Bất kể như thế nào, cũng phải đứng vững lúc này, dùng thân thể nhỏ bé của nàng đối mặt với áp lực của một đại gia đình, cố gắng bảo vệ tự do của gia đình nàng.

Hài tử nhà nghèo sớm phải quản lý việc nhà, cái nghèo này, không chỉ nghèo khó về vật chất mà còn nghèo khó về tinh thần nữa.

“Chúng cháu muốn dọn đi, chỉ có yêu cầu này thôi. Mấy người không đồng ý, cháu sẽ lại đập phá tiếp, để một nhà ba người chúng cháu ở trong nhà này, cả đêm cho chết rét là được rồi. Nếu không, ai dám tới đây, cháu sẽ chém chết cho coi.” Liên Diệp Nhi cố gắng đem thân thể nhỏ bé của mình thẳng hơn, nói như quát lên.

“Kể cả cha mẹ cháu, nếu không dọn nhà, cháu cũng sẽ chém chết.”

Điều này khiến cho Liên lão gia tử có tâm tư để cho Liên Thủ Lễ và Triệu thị ra mặt khuyên nhủ cũng bị dập tắt.

Liên Diệp Nhi đây là muốn liều mạng, cho dù Liên Thủ Lễ và Triệu thị không muốn dọn nhà, Liên Diệp Nhi cũng muốn liều mạng.

“Diệp Nhi….” Triệu Thị khóc thành tiếng.

Vẻ mặt Liên Thủ lễ bần thần, không biết đang suy nghĩ cái gì. Liên lão gia tử trầm mặt, hết đường xoay xở.

Trong viện này, phần lớn là người trưởng thành, nếu muốn chạy tới đoạt rìu từ tay Liên Diệp Nhi, hẳn là có thể đoạt được. Nhưng lại không có ai động đậy.

Biểu hiện của Liên Diệp Nhi hôm nay quá hung hãn, ở Liên gia, một đứa trẻ mà không cẩn thận làm vỡ một chiếc chén thôi cũng đã là tội lớn tày trời. Liên Diệp Nhi lại dám phản kháng, chém cửa sổ, tất cả mọi người ở đây, không có ai dám làm như vậy. Cũng không chỉ có Liên gia, tất cả các hộ nông dân đều rất yêu quý đồ dùng, nếu có can đảm làm như vậy, đó chính là bất chấp tất cả mọi giá rồi.

Hơn nữa, lời nói Liên Diệp Nhi vẫn còn đó. Nếu thật sự chạy qua cướp rìu, Liên Diệp Nhi phát điên lên thì có thể thật sự sẽ chém người nào đó, đoán chừng là chém lung tung, nhưng nếu Liên Diệp Nhi nhỡ tay gây ra chuyện, thì đó thật sự là chuyện lớn.

Liên Mạn Nhi đứng ở đó, ánh mắt lướt qua tất cả mọi người trong Liên gia. Lòng người, tương đối kỳ lạ. Ví dụ như người lương thiện cũng có thể nảy sinh ý nghĩ độc ác trong lòng. Mà cho dù là người hung ác nhất, ở một thời điểm nào đó, cũng có lúc nảy sinh thiện ý.

Mà đối mặt với việc đánh cược tánh mạng, lại hèn mọn như vậy, đây vốn là yêu cầu hợp lý của một tiểu cô nương, trong lòng mọi người của Liên gia sẽ nghĩ như thế nào?

Kinh sợ? Thương hại? Tức giận? Tâm tình pha trộn? Thờ ơ?…. Khinh bỉ? Cười nhạo? Có chút hả hê?

Ánh mắt Liên Mạn Nhi, cuối cùng rơi trên người mẹ con Cổ thị và Liên Đóa Nhi. Mẹ con nhà này đứng ở vị trí khó…. nhìn thấy nhất, có lẽ là không nghĩ tới lúc này mà vẫn có người chú ý tới mẹ con bà ta, cho nên họ cũng chẳn che dấu vẻ mặt của mình.

Ánh mắt Liên Mạn Nhi trở lên sâu thẳm.

Cổ thị vừa lúc ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Liên Mạn Nhi. Cổ thị sợ hết hồn, bà ta chuyển sang vẻ mặt nghiêm chỉnh cực kỳ nhanh, lại còn lấy tay ấn lên bộ ngực của mình.

Liên Mạn Nhi âm thầm hừ một tiếng, thu hồi tầm mắt.

“…Đồ nha đầu phá sản chết bầm, lão Tam, mày xem mày nuôi dưỡng con của mày thành cái dạng gì rồi? Mày không thể nói một câu gì, mày nói một câu xem nó dám không nghe lời mày không, nó làm phản rồi!” Chu thị đứng dựa vào khung cửa, đoán chừng là không nhịn được, lông mày dựng đứng lên, lớn tiếng nói.

Không đợi Liên Thủ Lễ lên tiếng, Liên Mạn Nhi đã khóc.

“Diệp Nhi, Diệp Nhi à, muội không thể xảy ra chuyện gì.” Liên Mạn Nhi vừa khóc vừa nói, “Muội có chuyện gì thì cha mẹ muội phải làm sao đây? Hai người họ chỉ có một mình muội thôi. Vợ Hà lão lục oan uổng cha muội, muốn đuổi mẹ muội đi, chỉ có một mình muội tới ngăn cản bà ta, trút giận thay cha mẹ muội. Cha muội thiếu chút nữa nhảy xuống hố băng mà chết, khiến cho muội cùng mẹ muội khóc đến tê tâm phế liệt. Là muội nửa đêm canh ba nấu thuốc cho cha, là muội cả đêm không chợp mắt chăm sóc cha muội…”

Liên Mạn Nhi vừa nói vừa nhìn trộm Liên Thủ Lễ và Triệu thị.

Triêu thị đã khóc không thành tiếng, trong miệng chỉ biết nhắc đi nhắc lại “Diệp Nhi, cha Diệp Nhi”, mà Liên Thủ Lễ thì đứng ở đó, vẻ mặt kia giống như bị mộng du.

“A…….” Liên Diệp Nhi hô lên một tiếng, quay thân lại, tựa như phát điên vung búa lên, chém liên tiếp vào cửa sổ.

“Diệp Nhi, đừng chém nữa!” Liên Thủ Lễ như bừng tỉnh từ trong mộng, dùng giọng nói khàn khàn lên tiếng.

Liên Diệp Nhi thoáng dừng động tác lại, nhưng chiếc búa chém trên cửa sổ vẫn không rút về, nàng nghiêng đầu nhìn lại Triệu thị và Liên Thủ Lễ.

Liên Thủ Lễ mang theo Triệu thị, từ bên người Liên lão gia tử đi ra, từng bước, đi tới bên ngoài cửa sổ Tây Sương phòng, đến bên người Liên Diệp Nhi

“Diệp Nhi, đừng chém nữa. Chúng ta dọn nhà, lập tức chuyển đi.” Liên Thủ Lễ ngửa đầu, nhìn Liên Diệp Nhi nói.

Liên Diệp Nhi đứng trên cái ghế ngồi, so với Liên Thủ Lễ còn cao hơn rất nhiều.

“Cha, cha nói thật chứ? Không phải là cha đang dụ dỗ con đấy chứ?” Liên Diệp Nhi có chút không dám tin tưởng, hỏi lại.

“Cha nói sự thật. Đi, chúng ta chuyển đi thôi.” Liên Thủ Lễ lại nói, trên khuôn mặt thẫn thờ còn nở một nụ cười.

Liên Diệp Nhi òa khóc, nhẹ buông tay, chiếc rìu rơi xuống bệ cửa sổ kêu cạch một tiếng, sau đó rơi xuống mặt đất, thiếu chút nữa đã nện vào đùi Liên Diệp Nhi. Chân Liên Diệp Nhi mềm nhũn ra, nàng liền ngã từ trên ghế xuống. Thật may, nàng không bị rơi xuống đất vì đã được Liên Thủ Lễ đỡ kịp thời.

Liên Thủ Lễ ôm Liên Diệp Nhi khóc lớn, còn vươn tay, hết sức dịu dàng vuốt đầu Liên Diệp Nhi.