Chương 550: Hưu hay không hưu

Cổ thị ôm Liên Hoa Nhi khóc lớn, hai mẹ con lâu không gặp mặt, liền muốn tách khỏi người hầu của Tống gia, để có thể nói chuyện riêng cho tốt. Nhưng Tôn đại nương cùng Tiểu Hồng hầu hạ bên cạnh Liên Hoa Nhi lại không chịu rời đi, nói là Lão phu nhân Tống gia cùng Tống Hải Long đã căn dặn, Liên Hoa Nhi bị ốm, bên cạnh thời thời khắc khắc đều không thể không có người.

Cổ thị không còn cách nào, chỉ có thể nói lấp lửng trước mặt người làm.

Trước tiên Cổ thị hỏi Liên Hoa Nhi tại sao lại có thể thành ra thế này, Liên Hoa Nhi liếc trộm sắc mặt của Tôn đại nương một cái, liền lắc đầu, nói nàng cũng không biết. Vẫn là Tôn đại nương nói cho Cổ thị biết, là khi Liên Hoa Nhi nghe được Liên Thủ Nhân ở Thái Thương bị giam vào ngục, trong lòng lo lắng, hơn nữa còn nảy sinh mất ngủ, kinh nguyệt không đều nên thành bệnh. Tôn đại nương nói lão phu nhân Tống gia cùng Tống Hải Long đã mời thái y tốt đến bắt mạch cho Liên Hoa Nhi, nói Liên Hoa Nhi cũng không có trở ngại gì lớn, chỉ cần thả lỏng tâm tình, điều trị thật tốt, từ từ rồi sẽ khỏe.

Chỉ một câu, Liên Hoa Nhi là vì tâm bệnh, mới thành ra bộ dạng như hiện tại.

Trong lòng Cổ thị tràn đầy nghi ngờ, nhưng mà bà cũng biết, có Tôn đại nương cùng Tiểu Hồng ở đây, có một số việc bà và Liên Hoa Nhi không thể nói kỹ càng, nên liền đề nghị, muốn ở lại cùng Liên Hoa Nhi mấy ngày, như vậy cũng giúp cho Liên Hoa Nhi chữa được tâm bệnh. Trước đó bà nghĩ sau này sẽ dựa vào Liên Hoa Nhi mà sống, bây giờ thấy Liên Hoa Nhi như vậy, lại càng muốn ở lại bên cạnh Liên Hoa Nhi để có thể giúp Liên Hoa Nhi có chỗ đứng ở Tống gia.

Liên Hoa Nhi tự nhiên là đồng ý.

Hai mẹ con chưa nói được gì nhiều thì bên ngoài liền có hạ nhân tới truyền lời, nói là Lão phu nhân Tống gia mời Cổ thị qua đó nói chuyện. Liên Hoa Nhi liền đứng lên, muốn đưa Cổ thị đi nhưng lại bị Tôn đại nương cùng Tiểu Hồng ngăn cản, nói là thái y căn dặn, hiện tại Liên Hoa Nhi không nên ra khỏi phòng đi lại.

Hai mẹ con đành phải tạm chia tay trong nhà, Liên Hoa Nhi rất nhanh chóng nói vào bên tai Cổ thị một câu.

Liên Hoa Nhi nghi ngờ người của Tống gia muốn hại chết nàng, nàng muốn Cổ thị cứu nàng.

Cổ thị nghe vậy ruột gan muốn nứt ra, dọc theo đường đi gặp Lão phu nhân Tống gia đã nghĩ xong đến lúc đó phải nói với lão phu nhân Tống gia như thế nào, để có thể ở lại, chăm sóc Liên Hoa Nhi. Nhưng mà trông thấy Lão phu nhân Tống gia . Người ta căn bản là không cho nàng mở miệng.

Lão phu nhân Tống gia vừa mở miệng. Liền hỏi thăm sức khỏe của Liên lão gia tử cùng Chu thị, cũng giống như tán gẫu chuyện thường ngày cùng Cổ thị, bách thiện hiếu vi tiên (trong trăm việc tốt, hiếu thuận phải làm đầu tiên). Lão phu nhân Tống gia còn nói, thời điểm mấy người Liên Thủ Tín đến có nói qua với bà, Cổ thị rất hiếu thuận với cha mẹ chồng. Lão phu nhân Tống gia biểu hiện vô cùng kính phục đối với việc Cổ thị có thể chú tâm hầu hạ Liên lão gia tử cùng Chu thị.

Sau đó, Lão phu nhân Tống gia chuyển chủ đề câu chuyện, nhẹ nhàng bâng quơ hỏi Cổ thị, là bà tới thị trấn, chắc chắn là đã có sự cho phép của Liên lão gia tử cùng Chu thị.

Thời điểm hỏi câu này, ánh mắt của Lão phu nhân Tống gia mang ý tứ hàm xúc khi quan sát quần áo trên người Cổ thị cùng Liên Đóa Nhi.

Cho dù là nhà người bình thường, mặc dù dù nghèo khó, sa sút hơn nữa thì khi đi ra ngoài thăm viếng, cho dù phải mượn quần áo, cũng cần phải ăn mặc đẹp đẽ một chút. Mà bộ dạng của Cổ thị cùng Liên Đóa Nhi lại vô cùng nhếch nhác. Tuy là Lão phu nhân Tống gia không nói gì thêm, nhưng ánh mắt của bà lại đang ám chỉ, rằng Cổ thị cùng Liên Đóa Nhi là tự mình chạy đến thị trấn.

Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Lão phu nhân Tống gia như vậy. Cho dù là Cổ thị, thời điểm nói dối cũng có chút chột dạ.

Lão phu nhân Tống gia cũng không có vạch trần Cổ thị nói dối, mà cho người bưng bạc cùng các lễ vật khác để cho Liên gia, nói là Cổ thị có thể đi vào thành thăm bà, bà đã khắc sâu phần tình cảm này. Chỉ là thân thể bà không tốt, không thể tán gẫu cùng Cổ thị. Hơn nữa bà cũng tin rằng, Liên gia không thể tách rời Cổ thị, cho nên bà cũng không dám giữ Cổ thị ở lâu, chỉ nói Cổ thị cho bà hỏi thăm Liên lão gia tử cùng Chu thị. Rồi sai người đem lễ vật đưa cho Cổ thị.

Cổ thị vừa đến, đã bị Lão phu nhân Tống gia đoạt tiên cơ, nhưng mà bà ta cũng không bị đuổi dễ dàng như vậy.

Cổ thị liền hỏi bệnh của Liên Hoa Nhi là có chuyện gì.

Lão phu nhân Tống gia nói cho Cổ thị nguyên nhân gây bệnh của Liên Hoa Nhi, giống hệt lời của Tôn đại nương nói lúc trước.

“Đó là thứ nhất,” Sau khi Lão phu nhân Tống gia nói xong việc này, lại bỏ thêm một câu, “Vẫn còn thứ hai, không thể nói với người ngoài. Bởi vì thân gia thái thái hỏi, nên ta đây mới nói.”

Lão phu nhân Tống gia nói cho Cổ thị. Tâm bệnh của Liên Hoa Nhi, còn có một nguyên nhân khác, chính là Anh tử. Nói là sau khi Anh tử đến Tống gia. Không biết tại sao lại xảy ra ầm ĩ với Liên Hoa Nhi.

“. . . . . .Không biết là ầm ĩ cái gì, sau đó, tinh thần của Hoa Nhi liền không giống với lúc trước nữa. Thường xuyên mơ ác mộng, nói là có người tìm nàng lấy mạng. . . . . .Sau này chúng ta cầu thần bái phật, quyên không biết bao nhiêu tiền dầu vừng, nhưng mà không có hiệu quả. Về sau Anh tử đi rồi, cũng cứ như vậy cho đến nay, thân gia thái thái ngươi cũng biết, Hoa Nhi đã thành thế này.”

“. . . . . . Thân gia thái thái cứ yên tâm, Hoa Nhi đã là con dâu của Tống gia ta, việc chữa bệnh cho Hoa Nhi, bất luận tiêu bao nhiêu bạc, Tống gia chúng ta cũng không chớp mắt một cái. . . . .Chỉ là, thân gia thái thái bà cũng biết, trên đời này, có một số bệnh, cũng không phải là uống thuốc và châm cứu thì sẽ có hiệu quả. Ngẩng đầu ba thước có thần linh, chắc chắn thân gia thái thái phải rõ ràng hơn so với ta.”

Bởi vì trời đã tối, Lão phu nhân Tống gia còn muốn giữ Cổ thị cùng Liên Đóa Nhi ở lại một đêm. Nhưng chỉ là một đêm thôi, đến sáng hôm sau khi ăn xong điểm tâm, liền bị đưa lên xe, Cổ thị cùng Liên Đóa Nhi cũng chưa có tạm biệt Liên Hoa Nhi.

Trên đường trở về, Cổ thị có chút vô tri vô giác. Trong đầu bà vẫn còn nhớ những lời Lão phu nhân Tống gia nói với bà. Lo lắng cùng đau lòng đối với tương lai của Liên Hoa Nhi, thậm chí nó còn làm giảm đi sự sợ hãi khi phải quay về Tam thập lý doanh tử.

Mà thời điểm đi tới Tam thập lý doanh tử, chính là lúc lo lắng cùng đau lòng của bà lên tới đỉnh điểm. Bà hiểu được không có cơ hội chạy trốn nữa rồi, vậy thì bà không có lý do để lại tiếp tục nhẫn nại sự hành hạ của Chu thị.

Cùng với oán hận trong thời gian dài với Chu thị, cộng thêm đả kích từ hành trình đi thị trấn tìm Tống gia, khiến cho cuối cùng bà không nghĩ ra được cái gì nữa, chỉ nghĩ đến trở mặt cùng Chu thị, ồn ào lớn một hồi để được thoải mái.

Nhưng mà bà thật không ngờ, Chu thị không chỉ làm nhục bà, còn muốn lột sạch quần áo của bà đuổi bà đi khỏi Liên gia, còn muốn động đến Liên Đóa Nhi. Nếu chỉ có mình Chu thị quyết định như vậy thì bà còn không có sợ hãi, nhưng bà rõ ràng thấy được Liên Mạn Nhi đã bị Chu thị thuyết phục.

Cổ thị sợ hãi rồi. Bây giờ, nếu một nhà Liên Mạn Nhi muốn mạng của mẹ con bà, đó là chuyện quá dễ dàng. Hơn nữa, không cần Chu thị xúi giục, nếu Liên Mạn Nhi còn ghi hận chuyện trước kia, cũng sẽ sắp xếp đầy đủ lý do đưa bà vào chỗ chết.

Bà vẫn còn không muốn chết. Hơn nữa, bà cũng không thể để cho Liên Đóa Nhi chết. Không chỉ không thể để cho Liên Đóa Nhi chết, nàng vẫn còn hi vọng Liên Đóa Nhi có thể sống thật tốt ở Liên gia, sau này gả vào chỗ tốt, có được cuộc sống đầy đủ sung túc.

Còn có Liên Hoa Nhi, thấy Lão phu nhân Tống gia chậm chạp không ra tay, hẳn là vẫn còn có đường sống. Lão phu nhân Tống gia kia còn kiêng kị cái gì, bà cũng có thể đoán được.

Không vì chính bản thân bà, thì cũng phải vì Liên Hoa Nhi và Liên Đóa Nhi, nên bà không thể bỏ cuộc. Mặc dù thống khổ hơn nữa, bà cũng cần phải tiếp tục nhẫn nhịn làm người dưới quyền của Chu thị.

Bởi vì có suy nghĩ này nên Cổ thị mới lôi kéo Liên Đóa Nhi hướng về phía Chu thị quỳ xuống, nhận sai, cầu xin tha thứ.

Thái độ Cổ thị cầu xin tha thứ vô cùng khiêm tốn ngoan ngoãn, tức giận của Chu thị dường như tiêu tán một chút, nhưng bà cũng không vì vậy mà bỏ qua cho Cổ thị.

“Cổ Đông Thanh, “Chu thị gọi thẳng khuê danh của Cổ thị, “Ngươi đứng dậy, đừng quỳ trong phòng của Liên gia chúng ta, ngươi là cái gì, ta già rồi, không nhận nỗi cái quỳ của ngươi. Bây giờ ngươi liền cút cho ta, lăn ra khỏi Liên gia chúng ta đi. . . . . . Đóa Nhi là khuê nữ của Liên gia chúng ta, ngươi đừng nghĩ mang đi. Bây giờ người khỏa thân cút đi, một cây cỏ ngươi cũng đừng nghĩ mang đi.”

Chu thị liền đuổi Cổ thị ra ngoài.

Cổ thị quỳ trên mặt đất không chịu đứng dậy.

Sở dĩ bà vẫn nhẫn nại Chu thị, chính là vì ở lại Liên gia, dĩ nhiên việc ở lại Liên gia này là phải không bị hưu. Trước không nói đến sau khi bị hưu, bản thân bà sẽ như thế nào. Nếu như bà bị hưu, Liên Hoa Nhi ở Tống gia là người đầu tiên phải chịu ảnh hưởng. Có một người mẹ ruột bị hưu, Liên Hoa Nhi làm Tam phu nhân ở Tống gia sẽ không ngẩng đầu lên được.

Đồng dạng, việc này cũng tạo thành ảnh hưởng không nhỏ cho Liên Đóa Nhi. Liên Hoa Nhi tốt xấu gì thì cũng đã gả đi ra ngoài, nhưng Liên Đóa Nhi lại còn chưa có nhà chồng. Có một người mẹ bị hưu, tương lai của Liên Đóa Nhi chưa nói đến người trên cao cưới hay không, e rằng không biết là người hỏng bét nào muốn cưới Liên Đóa Nhi?

Trước kia Cổ thị là vì cuộc sống tốt đẹp sau này mà nhẫn nhịn, về sau, nhất là bây giờ, bà chỉ đơn thuần là vì hai đứa con gái ruột, không đành lòng nên phải nhẫn.

Bà muốn thử một lần xem có thể cứu Liên Hoa Nhi hay không? Bà còn muốn nhìn thấy Liên Đóa Nhi được gả cho người trong sạch, sau đó . . . . .. , Cổ thị nhắm chặt mắt, sau đó tất cả sẽ dễ làm hơn.

“Ngươi vẫn chết cũng không đi, ngươi còn không có mang đủ tai họa cho chúng ta sao?” Chu thị thấy Cổ thị như vậy, lại tức giận mắng.

“Mẹ, cha!” Cổ thị quỳ bò đến trước mép kháng, cho dù Chu thị phun nước miếng lên mặt, bà cũng không có né tránh, mà là khóc năn nỉ, “Con biết sai lầm rồi. Nếu mọi người hưu con, thì con cũng chỉ có con đường chết. Con bằng lòng chuộc tội, ở lại đây làm trâu làm ngựa cho hai người. . . . . Liên gia chúng ta là có danh tiếng là phúc hậu, không thể để người bên ngoài nói là hưu con dâu, đừng bởi vì con mà phá hủy thanh danh này.”

“Không nghĩ đến cái khác, tốt xấu gì thì con cũng sinh cho Liên gia hai hài tử. Là con nuôi nấng Kế Tổ lớn lên.” Cổ thị nói xong, lại hướng về phía Liên Thủ Nhân cùng Liên Kế Tổ quỳ, “Đại lão gia, chúng ta là phu thê nhiều năm, ta không có công lao cũng có khổ lao, van xin chàng tha thứ cho ta. Đại gia, khi ta tới đây con mới lớn một chút mà thôi, tuy không phải ta sinh ra con nhưng mấy năm này, ta đối với con cũng giống như con ruột, Đại gia, van xin con hãy cầu tình thay ta.”

Cổ thị liền hướng về phía Liên Thủ Nhân cùng Liên Kế Tổ dập đầu.

Sau đó Cổ thị lại xoay người, dập đầu với Liên Thủ Tín cùng Liên Mạn Nhi.

“Tứ lão gia, Mạn Nhi, các người đại nhân không so đo cùng tiểu nhân. Ta biết lòng dạ các người tốt nhất, van xin các người cầu tình thay ta, ta đời này, kiếp này, làm trâu làm ngựa cho các ngươi.”

Lại sau đó, Cổ thị hướng về phía Liên Thủ Tín cùng Hà thị dập đầu, lời nói cũng không khác nhau nhiều lắm.

Sớm biết có ngày hôm này hà tất làm chuyện lúc trước, Liên Mạn Nhi không nói gì chỉ là thầm nghĩ trong lòng, nếu lời thề thật sự dùng được thì kiếp này, kiếp sau Cổ thị quả thật sẽ làm trâu ngựa rồi.

Cổ thị dập đầu một vòng, trên đầu đã sớm chảy máu đầm đìa, bà ta đang muốn xoay người lại, hướng về phía Liên lão gia tử cùng Chu thị dập đầu, đột nhiên thân thể lại ngã xuống, mất tri giác.