Chương 538: Phong Cảnh

Ngũ tiểu thư Trầm gia ở tại Niệm Viên, nên người nhà quan lại và quý tộc huyện Cẩm Dương, thậm chí các huyện xung quanh cũng muốn tới cửa bái phỏng. Song, phần lớn các nàng đều chưa đi đến cửa Trầm phủ, vốn không quen biết cùng Trầm Cẩn, nên không dám tùy tiện tới cửa.

Liên Mạn Nhi thường đi Niệm Viên làm bạn với Trầm Cẩn, thân cận với Trầm Cẩn, mọi người cũng biết Liên Mạn Nhi và Trầm Cẩn giao hảo rất tốt , cho nên tất cả mọi người , ai cũng muốn hướng tới Liên gia nhờ vả.

So sánh với Niệm Viên nhà cao cửa rộng canh giữ nghiêm ngặt, thì cánh cửa nhà Liên Mạn Nhi dễ dàng gần gũi thân cận hơn rất nhiều.

Những người này, cũng muốn nhờ một cái nhân tình của Liên Mạn Nhi, giúp làm quen với Trầm Cẩn. Đối với những tiểu thư khuê tú huyện Cẩm Dương mà nói, có thể có cơ hội làm quen với cô nương con vợ cả của Trầm gia ở phủ thành, cơ hội cũng không phải lúc nào cũng có.

Người tới là khách, Liên Mạn Nhi tất nhiên đều tiếp đãi nhiệt tình. Đối với việc các nàng nhờ vả, Liên Mạn Nhi cũng không nói nhận lời hay không, nàng chỉ nói cho những người này biết là có thể viết bái thiếp đưa tới cửa cho Trầm Cẩn, ám hiệu khiến cho những người này viết bái thiếp, tự đưa đến Niệm Viên.

Bởi vì Liên Mạn Nhi làm việc cùng cư xử cực kỳ khéo léo, những người này nhiều cảm kích nàng tiết lộ tin tức, nói lời cảm tạ rồi mau mau đi về nhà chuẩn bị.

Thời điểm đi Niệm Viên gặp Trầm Cẩn, Liên Mạn Nhi liền đem sự việc này nói lại cho Trầm cẩn nghe.

“Thảo nào hai ngày nay lại nhận được nhiều bái thiếp như vậy.” Trầm Cẩn để cho Liên Mạn Nhi nhìn vào cái bàn ở bên cạnh nàng, quả thật có một chồng bái thiếp đủ màu sắc. Liên Mạn Nhi thấy trong đống bái thiếp cũng có mấy thiệp ép hoa thơm, nên nàng biết những thứ kia đều do các tiểu thư khuê tú đi về nhà làm,và cũng phải mất một phen công phu cùng tâm trí.

Liên Mạn Nhi liền hỏi: “Ngũ tỷ, đã vậy tỷ tính toán sao với những người này, muốn gặp mặt hay là không muốn gặp?”

“Theo ý của ta, ai cũng không muốn gặp.” Hôm nay Trầm Cẩn cùng Liên Mạn Nhi quen biết đã lâu, nên nói chuyện cũng không còn xa cách cố kỵ như lúc đầu.”Có điều, ai có thể sống mà làm theo ý của riêng mình được.”

Trầm Cẩn nói đến đây, liền lặng lẽ buồn bã thở dài.

Kể từ khi biết Trầm Cẩn, Liên Mạn Nhi đã thấy nàng nhiều lần thở dài như vậy. Trầm Cẩn than thở, đến nhanh đi cũng nhanh, mỗi khi thời điểm nàng than thở, ánh mắt sẽ đi theo vào khoảng không hư vô cùng mờ mịt. Kkhông phải là thiếu niên không biết tư vị buồn phiền, con nhà giàu cũng có nỗi khổ của con nhà giàu…. Chính bởi vì thấy Trầm Cẩn thở dài như vậy , Liên Mạn Nhi mới tin tưởng, Trầm Cẩn đúng là có chuyện phiền lòng không thể giải quyết được.

“Ngũ tỷ, thời điểm lúc tỷ ở phủ thành muội không biết. Nhưng hiện tại tỷ đang ở chỗ này, tỷ không cần suy nghĩ quá nhiều.” Liên Mạn Nhi liền nói, “Nếu những người kia tới nhà muội lần nữa, muội sẽ cùng các nàng nói chuyện giúp tỷ, muội sẽ nói tỷ tới Niệm Viên là muốn đóng cửa vì Hoàng hậu nương nương chép kinh niệm phật cầu phúc.”

Lúc Liên Mạn Nhi ngày đầu tiên tới Niệm Viên, Trầm Cẩn cũng đã từng nói như vậy. Mặc dù ngay cả khi Mạn Nhi biết Trầm Cẩn tới đây là để giải sầu, nhưng trước mặt người ngoài, Trầm gia nhất trí giải thích Trầm Cẩn tới Niệm Viên, là muốn mỗi ngày vì chép kinh cho Trầm hoàng hậu, cầu người sớm ngày siêu độ.

Có nguyên nhân như vậy, ai tới bái phỏng Trầm Cẩn cũng có thể lấy lý do đó làm cái cớ để không cần gặp mặt. Hơn nữa, như Liên Mạn Nhi nói, lấy địa vị Trầm gia ở phủ Liêu Đông, Trầm Cẩn ở huyện Cẩm Dương, nhất là những chuyện tương tự như thế này, là có thể theo tâm ý của mình mà làm việc .

Trầm Cẩn liền cười cười, trong lòng cảm kích Liên Mạn Nhi quan tâm nàng chu đáo như thế.

Trầm Cẩn liền nói: “Có mấy người vẫn phải gặp một lần .”

Trầm Cẩn liền bảo thiếp thân nha đầu giúp nàng lựa thiệp, nhìn xem những người nào có thể gặp.

“Mạn Nhi, muội cũng tới giúp ta lựa chọn đi.” Trầm Cẩn cũng kéo Liên Mạn Nhi giúp nàng lựa chọn.

Chuyện này, vốn không cần Liên Mạn Nhi quan tâm, nhưng Trầm Cẩn làm như vậy, chỉ muốn cho Mạn Nhi một cơ hội để nàng trả hết nợ nhân tình. Nếu là Liên Mạn Nhi chọn bái thiếp của người nào, nàng có thể nể mặt Liên Mạn Nhi mà gặp một lần.

Liên Mạn Nhi cũng hiểu tâm ý của Trầm Cẩn, nên nàng không nói cái gì. Bọn nha đầu sàng chọn ra vài tấm bái thiếp, sau đó đưa lại cho Trầm Cẩn xem để nàng chính mình chọn lựa. Liên Mạn Nhi chỉ chọn lấy một tờ thiệp đưa cho Trầm Cẩn, đó là người nhà của Quan gia ở huyện Cẩm Dương, khảo trúng tú tài như Ngũ Lang.

Quan gia cũng là nhà vừa làm ruộng vừa đi học, ở Cẩm Dương danh tốt lan xa. Quan tú tài và Ngũ Lang giao hảo cũng tốt, lại là người rất có tài cán, không chừng tham gia khoa cử đợt tiếp theo sẽ đậu bảng vàng. Thiếu phu nhân Quan gia đọc qua không ít sách, cũng là người hiểu tri thức hiểu lễ nghĩa.

Trầm Cẩn liền chọn bái thiếp do Liên Mạn Nhi lựa ra, sau đó lại từ trong tay bọn nha đầu lựa ra mấy tấm bái thiếp nữa, an bài xong xuôi tất cả mọi chuyện liền định ra thời gian gặp mặt.

Liên Mạn Nhi nhìn thấy Trầm Cẩn chọn trúng mấy tấm bái thiếp trong đó có phu nhân và khuê nữ của Tri huyện đại nhân, còn có phu nhân của Vương Cử nhân cùng những đại phu nhân, thiếu phu nhân đều là những người có địa vị cao trong dự đoán của nàng cho nên cũng không có nói cái gì.

Hai nhà này cũng đã từng hướng nàng nhờ vả, Liên Mạn Nhi không cố ý nói cùng Trầm Cẩn, là bởi vì nàng biết, nếu Trầm Cẩn muốn gặp người khác thì mấy nhà này nhất định phải gặp.

Trầm Cẩn gặp mặt các phu nhân cùng khuê nữ con nhà quan lại quý tộc huyện Cẩm dương, cùng lắm chỉ là gặp mặt nói chuyện tượng trưng cho có, nói mấy câu rồi cùng nhau uống trà ăn điểm tâm, xem qua sân khấu kịch hát, nhưng không giữ ai lại dùng cơm thì đã giải tán. Nhưng thấy Trầm Cẩn cùng các tiểu thư khuê tú vẫn biểu hiện vô cùng vui vẻ hòa hợp.

Liên Mạn Nhi bàng quan nhìn tất cả, liền cho ra kết luận, đây chính là xã giao.

Rất không thú vị, nhưng mọi người cũng phải làm bộ vô cùng thú vị, hơn nữa còn là việc không thể thiếu. Có điều cũng có người thật sự có thể từ trong đó nhận được sự vui vẻ và hưởng thụ, người như vậy rất đáng cho người ta hâm mộ.

Trầm Cẩn làm việc và biểu hiện tương đối hoàn mỹ, nhưng Liên Mạn Nhi cũng không cho là nàng thật lòng muốn hưởng thụ loại xã giao này.

Chờ Trầm Cẩn gặp mặt xong các phu nhân và tiểu thư khuê tú, Liên Mạn Nhi lại nhớ tới đã hứa sẽ dẫn Trương Thái Vân đến Niệm Viên chơi. Trương thái Vân cũng muốn gặp Trầm Cẩn, nhưng mà mục đích của Trương Thái Vân và những người này không giống nhau, theo như lời nói của Trương Thái Vân thì chỉ “Xa xa liếc mắt nhìn cũng được” .

Liên Mạn Nhi nhân lúc Trầm Cẩn tâm tình chuyển biến tốt, liền uyển chuyển nhắc tới chuyện Trương Thái Vân hiện đang ở nhà mình.

“. . . không phải nói muốn dẫn nàng tới Niệm Viên chơi sao, làm sao vẫn không thấy muội mang người đến?” Trầm Cẩn nghe thấy thế liền nói “Nếu không, thì ngày mai đi, ta xem hai ngày này khí trời rất tốt, muội nên mang nàng tới đây vui đùa một chút.”

Đây chính là điều Liên Mạn Nhi hi vọng, cho nên liền gật đầu đồng ý.

Trầm Cẩn suy nghĩ một chút, lại nói: “Còn tỷ tỷ của muội nữa, vẫn thường nghe muội nói là bận ở trong nhà thêu đồ cưới, cũng không ra cửa chính hay sao? Ngày mai đưa nàng đến chơi một ngày nhé, sẽ không làm trễ nãi công việc thêu đồ cưới đâu.”

Liên Mạn Nhi vừa cười vừa đáp: “Ngũ tỷ đã nói như vậy, nàng nhất định sẽ tới . . . . . . . muội còn có hai tiểu tỷ muội, cũng là con cháu trong nhà tỷ có muốn gặp mặt luôn không?. . . . .”

Trầm Cẩn liền vội nói: “Tỷ muội do muội giới thiệu, chắc chắn sẽ không tệ. Muội cứ mang các nàng đến đây đi.”

Liên Mạn Nhi về đến nhà, đem sự kiện này nói với Trương thị, Liên Chi Nhi còn có Trương Thái Vân. Trương Thái Vân tự nhiên cao hứng, Liên Chi Nhi nghe Trầm Cẩn muốn nàng đi, cũng gật đầu đồng ý.

Trương thị vội hỏi: “Con nói còn có hai tiểu tỷ muội, là tính toán mang người nào đi?”

Liên Mạn Nhi nói: “Không phải vẫn còn Diệp nhi và Gia Ngọc sao?”

Trương thị liền nhanh chóng sai người đi gọi Liên Diệp nhi và Ngô Gia Ngọc.

Liên Diệp nhi ở gần nên đi tới trước.

Liên Mạn Nhi nói với Liên Diệp nhi: “Ngày mai có bận chuyện gì hay không, nếu không có việc gì, chúng ta cùng đi Niệm Viên chơi.”

Liên Diệp Nhi cũng là tiểu cô nương, mặc dù mỗi ngày bận lo liệu chuyện nhà, nhưng trong lòng làm sao không thích đi chơi. Huống chi, mặc dù nàng đã từng đi qua Niệm Viên, nhưng lúc đó đi Niệm Viên cùng giữa thời tiết mùa hè đi Niệm Viên thì khác nhau rất lớn.

Liên Mạn Nhi dặn dò Liên Diệp nhi “. . . lấy vài thứ kim chỉ tốt nhất của muội, chọn ra một hai cái mang đi.”

Liên Diệp Nhi đáp ứng, đi trở về nhà chuẩn bị.

Qua một hồi thời gian, người phái đi đón Ngô gia Ngọc cũng đã trở về , Ngô Vương thị dẫn theo Ngô gia Ngọc cùng nhau đi đến.

Liên Mạn Nhi lại đem chuyện này nói lại một lần với Ngô Vương thị vàNgô gia Ngọc, có thể được đi Niệm Viên chơi một ngày, còn có thể trông thấy Ngũ tiểu thư Trầm gia, hai mẹ con dĩ nhiên vô cùng cao hứng.

“. . . nàng thì có chuyện gì bận, mà ngay cả có chuyện gì bận, cũng không còn là chuyện quan trọng, chuyện này mới là quan trọng.” Ngô Vương thị cười nói với Liên Mạn Nhi. Mỗi lần Liên Mạn Nhi có chuyện tốt, thứ tốt, cũng sẽ để dành cho Ngô gia Ngọc một phần. Là vì xem mặt mũi người nào, Ngô Vương thị làm sao không biết. Người hai nhà cũng bởi vì vậy thân càng thêm thân, đi lại càng thêm khăng khít”Cơ hội quen biết nhân vật lớn, là cơ hội khó có được một lần a.”

“Phải gặp mặt Ngũ tiểu thư nhà người ta, cócần chuẩn bị lễ ra mắt hay không?” Ngô Vương thị không hổ là người hiểu biết, liền hỏi Liên Mạn Nhi.

Liên Mạn Nhi liền nói: “Gia Ngọc tỷ chỉ cần mang theo vài mónthêu thùa tốt nhất, chuẩn bị một hai cái đem đi tặng là được.”

Hôm nay nghe ý tứ của Trầm Cẩn, ngày mai nhất định phải thấy mặt Liên Chi Nhi các nàng, đến lúc đó, Trầm Cẩn cũng sẽ có lễ tặng.

Ngô Gia Ngọc hiện tại cũng không có trở về trấn trên mà ở lại nhà Liên Mạn Nhi, ngày hôm sau, Liên Mạn Nhi liền sai người đi kêu Liên Diệp Nhi đến, mọi người cùng nhau ăn điểm tâm. Sau khi ăn xong, mấy tiểu cô nương vội thu thập gọn gàng, mặc vào người những bộquần áo xinh đẹp nhất, ngồi xe ngựa đi thẳng đến Niệm Viên .

Liên Mạn Nhi đã cho quản sự Hàn Trung đi trước, mang người đi Niệm Viên tặng hai sọt cá tôm mới bắt, một xâu thịt heo, một ít thịt gà, còn có các loại hoa quả khô, cùng một ít trái cây rau dưa mới mẻ. Vợ Hàn Trung cũng bị sai đi theo cùng, đem đầy đủ mấy xâu tiền thưởng, đến phòng bếp Niệm Viên chờ sẵn ở nơi đó chuẩn bị làm tiệc.

Mặt khác bên này Liên Mạn Nhi đã chuẩn bị không ít hà bao, là chuẩn bị cho Liên Chi Nhi, Trương Thái Vân, Liên Diệp Nhi cùng Ngô Gia Ngọc đến Niệm Viên để khen thưởng cho hạ nhân .

Đến Niệm Viên, Liên Mạn Nhi dẫn theo đám tiểu tỷ muội một mạch đi đến Hà Hiên gặp Trầm Cẩn trước, đưa vật thêu thùa của mình đã chuẩn bị mang đến làm lễ tặng.

Giống như Trương Thái Vân cảm thấy tò mò đối với Trầm Cẩn, Trầm Cẩn cũng có lòng hiếu kỳ đối với mấytiểu cô nương ở nông thôn, đợi mọi người đều ngồi xuống, nói xong mấy câu chào hỏi, lại thấy tất cả mọi người tuy là khuê nữ nông thôn, nhưng đều có tướng mạo đáng yêu, cử chỉ không phải là ôn nhu xấu hổ, thì chính là hào phóng rộng rãi, trong đó người tốt nhất làLiên Chi Nhi .

Ngồi một hồi, Trầm Cẩn liền bảo bọn nha đầu bưng biểu Lễ đi lên

Trầm Cẩn tặng cho Liên Chi Nhi, Trương Thái Vân, Liên Diệp Nhi cùng Ngô Gia Ngọc, một đôi vòng tay cùng một đôi vải lụa Cung Hoaloại mới, ngoài ra còn có thêm hai cây trâm cài đầu làm bằng vàng ròng, còn tặng riêng hai khối ngọc bội cho Liên Chi Nhi, nói là cho Liên Chi Nhi thêm đồ cưới.

Gặp mặt Trầm Cẩn xong, Liên Mạn Nhi lại dẫn mấy người Liên Chi Nhi từ Hà Hiên đi ra ngoài, ở Niệm Viên du ngoạn một hồi, đến buổi trưa, Trầm Cẩn giữmọi người ở lại ăn cơm, mọi người ăn xong cơm trưa rồi, liềnvui vui vẻ vẻ trở về nhà.

Về đến nhà, mấy tiểu cô nương vẫn nói chuyện cười đùa không ngừng, đều nói lần đi chơinày coi như là được mở rộng tầm mắt.

Trương Thái Vân nói về Trầm Cẩn: “. . . Người đẹp giống như tranh, tiếng nói chuyện cũng dễ nghe, so sánh với chim sơn cacòndễ nghe hơn.”

Các nàng đang nói chuyện náo nhiệt, thì phía ngoài liền có người tới bẩm báo, nói là nhà cũ bên kia có người tới, thì ra là Chu thị có chuyện muốn nói, bảo các nàng vội vàng đi nhà cũ.

Trương thị cau mày nói : “Thật vất vả mới yên tĩnh được mấy ngày nay, làm sao lại. . . . . . Lại là có chuyện gì rồi?”