Chương 517: Thăm

Liên Diệp Nhi chạy tới báo tin Liên lão gia tử bị người ta khiêng trở về.

“Diệp Nhi, xảy ra chuyện gì?” Liên Mạn Nhi hỏi Liên Diệp Nhi.

“Mạn Nhi tỷ, muội không phải đang về nhà cho heo ăn sao?”Liên Diệp Nhi nhìn sang Hà thị đang trên giường gạch, nói

“Nhị bá mẫu, người không nghe thấy Diệp Nhi nói gì sao? Sao còn chưa đứng dậy?” Liên Mạn Nhi lại nói với Hà thị một lần nữa, nghe thấy Liên Diệp Nhi nói Liên lão gia tử xảy ra chuyện, thế mà Hà thị vẫn cứ ngồi trên giường gạch giống như là không có ý tứ trở về.

“Ta…” Hà thị tính toán rồi mới chậm rãi xuống giường mang giày vào “Vậy chúng ta cùng trở về chứ?”

“Người cứ về trước đi.” Liên Mạn Nhi nói với Hà thị “Người không sợ bà nội mắng à, trong nhà không có ai làm việc thế mà ngườilại ra ngoài đi dạo.”

“Ta đây cũng không phải là đi dạo.” Hà thị lầm bầm “Lão thái thái hiện nay làm gì có hơi sức đâu mà đi mắng ta.”

“Tứ thẩm này, một lát nữa muội cũng về thăm lão gia tử sao?” Hà thị xỏ giầy, hỏi Trương thị.

Liên lão gia tử thẳng lưng đi ra ngoài, vậy mà khi về lại phải nhờ người khiêng về, còn không biết có chuyện gì không, các nàng cũng muốn qua xem một chút.

“Ừ ta cũng đi.” Trương thị liền nói.

Hà thị lúc này mới đi ra cửa.

“Chuyện ra làm sao, Diệp Nhi muội nói rõ cho chúng ta biết.” Lúc này Liên Mạn Nhi mới hỏi Liên Diệp Nhi.

“Muội trở về cho heo ăn.” Liên Diệp Nhi trả lời. Các ổ gà nhà nàng đều đã đem tới hậu viện cửa hàng rồi, nhưng ba đầu heo lại chiếm diện tích quá lớn, mà heo cũng không giống gà có thể len lén mang tới đây được. Liên Diệp Nhi và Triệu thị mỗi ngày tới bên này làm công thẳng đến tối mới trở về, nhưng giữa buổi thì trở về cho heo ăn.

“Sau đó, muội nhìn thấy Đại bá, Nhị bá dùng cánh cửa khiêng nội trở lại. Nhị bá thấy muội liền bảo muội ngay lập tức tới đây thông báo cho Tứ thúc, Tứ thẩm. Nói là nội muốn tới đòi địa tô nhà lão Vũ, bị huynh đệ nhà họ đánh. Nói là rất nghiêm trọng, bảo Tứ thúc Tứ thẩm phải tới ngay.” Liên Diệp Nhi nói xong lấy tay vuốt vuốt mặt mình. “Cái này gọi là chuyện gì chứ, chúng ta nếu sớm chuyển ra thì cũng không có nhiều chuyện như vậy. Mạn Nhi tỷ, trong lòng muội quay cuồng rồi, sau này bọn họ khẳng định có thể sai sử được muội, bắt muội truyền tin cho mọi người. Muội có cảm giác trở thành đồng lõa của bọn họ rồi.”

Một nhà Liên Mạn Nhi đã từng nói qua chuyện này, đều cảm thấy Liên Diệp Nhi là người hiểu chuyện, so với Liên Thủ Lễ và Triệu thị thì mạnh mẽ hơn không biết bao nhiêu lần.

“Diệp Nhi, cháu nghe không sai chứ? Là Nhị bá nói lão gia tử bị huynh đệ lão Vũ đánh?” Trương thị hỏi.

“Vâng, nghe không sai đâu ạ, là Nhị bá nói như vậy.” Liên Diệp Nhi liền nói.

Trên mặt Trương thị lộ ra một chút do dự.

“Tứ thẩm, Mạn Nhi tỷ, mọi người có qua không ạ?” Liên Diệp Nhi lại hỏi.

Liên lão gia tử bị người ta dùng cánh cửa khiêng trở về, lại còn cho Liên Diệp Nhi tới bên này truyền tin, bên này có thể không đi xem sao được.

“Mẹ, đi thôi, gọi cha đi nữa.” Liên Mạn Nhi nói với Trương thị.

Mấy người vừa ra khỏi xưởng dưa chua thì gặp Liên Thủ Tín và Ngũ lang cũng đi tới đây. Liên Thủ Tín nghe tin Liên lão gia tử bị huynh đệ Vũ gia đánh thì ngay lập tức thay đổi sắc mặt.

“Cha, cha cứ bình tĩnh.” Liên Mạn Nhi nói nhỏ, “Đây là lời của Nhị bá…. chắc cũng đã thêm thắt vào rồi. Trước tiên chúng ta đừng vội vã kết luận gì cả, tới chỗ ông nội hỏi cho rõ ràng một chút rồi hãy nói.”

Huynh đệ Vũ gia rất là vô lại, nhưng chưa từng nghe thấy họ đánh người. Liên lão gia tử cũng đã có tuổi, Liên Mạn Nhi không tin họ lại có can đảm động thủ với Liên lão gia tử. Hơn nữa còn có Liên Thủ Nhân và Liên Thủ Nghĩa, huynh đệ Vũ gia có hai người, bọn họ cũng có hai người, nếu như họ còn để cho Liên lão gia tử bị người ta đánh thì bọn họ sống cũng quá vô dụng.

Liên Thủ Tín, Ngũ lang, Trương thị, Liên Mạn Nhi mang theo gã sai vặt Tiểu Phúc và nha đầu Tiểu Hỉ hướng tới nhà cũ, Triệu thị vẫn ở lại cửa hàng làm việc, chỉ có Liên Diệp Nhi là đi theo. Đã lâu rồi Liên Mạn Nhi không trở về nhà cũ, vừa bước vào đại môn, nàng liền không khỏi cẩn thận nhìn một chút. Hai bên là chuồng heo, một bên là ba con heo nhà Liên Diệp Nhi nuôi đều vô cùng khỏe mạnh. Bên kia chất một đống bó củi, một góc dùng củi dựng một túp lều, túp lều cửa mở rộng ra, có thể nhìn thấy trên mặt đất trải một ít củi làm giường, còn bên trên thì dùng củi làm thành một cái cửa. Liên Mạn Nhị kéo tay áo Trương thị, để cho nàng nhìn thấy túp lều. Trương thị nhìn thoáng qua, vẻ mặt có chút phức tạp. Hai mẹ con đều hiểu, túp lều kia hiển nhiên là của Cổ thị. Trương thị hay mềm lòng, không muốn nhìn thấy người khác sống khổ sở, nhưng Cổ thị đã từng tán tận lương tâm làm chuyện xấu, trừng phạt là đúng tội. Phía bắc chuồng heo là vườn rau xanh, hiện tại rau cải cũng được ăn rồi, vườn rau xanh được ngăn ra để trồng một chút củ cải, bên kia thuốc lá rời được phơi nắng chỉnh tề.

“Diệp nhi, đủ rau cải ăn không?” Liên Mạn Nhi nhỏ giọng hỏi Liên Diệp Nhi.

Vừa nói tới rau cải Liên Diệp Nhi xoắn tay.

“Đủ ạ, rau này hơi già một chút rồi, thật ra cũng cho bọn họ ăn cái này nhưng mà….. bọn họ cũng không thèm hỏi lấy một câu, tự tiện ra hái rau của nhà muội ăn, cứ như là của bọn họ không bằng. Không biết xấu hổ, bọn họ cũng không nhớ được, lúc đi sợ bọn muội ăn đồ trong hậu viện cho nên phá hết.” Liên Diệp Nhi tức giận nói, hung hăng đá bay hòn cuội nhỏ dưới chân.

“Ăn, cứ ăn đi, ăn hết rồi để đời sau bắt họ làm con lừa cho muội. Nếu không làm heo cũng được.” Liên Diệp Nhi oán hận nói.

Liên Mạn Nhi buồn cười. Nhóm người các nàng vừa tới cửa thượng phòng, rèm cửa đã bị người ta nhấc lên. Cổ thị vén rèm, đứng dựa vào khung cửa, một thân tiều tụy, trên mặt mang vẻ hơi lấy lòng. Ngay sau đó, Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa, Liên Kế Tổ, Hà thị, Tưởng thị nối tiếp đi ra ngoài, nhóm người Liên Mạn Nhi vội vội vàng vàng tiến vào trong nhà, đã nhìn thấy Liên lão gia tử được đặt nằm ở đầu giường gần lò sưởi, Chu thị ngồi bên cạnh, đang cầm khăn gạt lệ.

Liên Thủ Tín kêu mẹ rồi tới nhìn Liên lão gia tử.

“Cha”

“Ai” Liên Thủ Tín kêu hai tiếng Liên lão gia tử mới từ từ mở mắt ra.

“Cha, cha cảm thấy sao rồi?” Liên Thủ Tín hỏi.

“Không mời lang trung tới sao?” Ngũ lang hỏi.

“Một đồng xu cũng không có, mời lang trung cũng cần phải có tiền.” Liên Thủ Nghĩa giọng có chút kỳ quái nói. Đây chính là giải thích tại sao không có ai đi mời lang trung. Nghĩ đến lời nói Liên lão gia tử bị huynh đệ lão Vũ đánh chính là lời của Liên Thủ Nghĩa, Liên Thủ Tín cảm thấy tức giận trong lòng.

“Cha không sao, mấy đứa tới làm gì, đang lúc bận rộn mà.” Liên lão gia tử nói ra, “Đỡ cha.”

Liên Mạn Nhi khẽ nhíu mày, Liên lão gia tử nói chuyện rõ ràng trung khí chưa đầy.

“Cha, cha cứ nằm nói chuyện đi, đừng ngồi dậy, nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao.” Liên Thủ Nghĩa vội nói, “Cha, lão Tứ đã tới, còn có Ngũ lang cũng tới. Cha, người có chuyện gì thì cứ nói ra đi.”

“Đỡ cha. Cha còn chưa tới cái dạng kia.” Liên lão gia tử kiên trì để cho Chu thi đỡ dậy rồi dựa lưng vào gối, nửa nằm nửa ngồi trên giường.

Tưởng thị lúc này vừa vặn tiến vào nói nước đã đun sôi, phân phó Liên Đóa Nhi và Liên Nha Nhi đi lấy chén rót nước.

“Tứ thúc, Tứ thẩm, mời mọi người ngồi xuống nói chuyện ạ. Ngũ lang, Mạn Nhi ngồi đi, ngồi đi…………. Trong nhà cũng không có gì, nước này là sáng nay đại ca các muội lấy từ giếng lên đấy,…………Cái thùng kia tẩu đã cọ nhiều lần rồi.” Tưởng thị cười nói rót nước cho mọi người.

“Vợ Kế Tổ, cháu nghỉ ngơi đi.” Trương thị nhìn Tưởng thị một cái mới nói, còn gọi Tiểu Hỉ nhận lấy công việc trong tay Tưởng thị. Tưởng thị tinh thần kiên cường, nhưng đôi môi cùng vẻ mặt tái nhợt kia cho thấy thân thể nàng không tốt lắm. Cổ thị đứng ở cửa rèm bên ngoài, nhưng cũng không có ý định vào nhà. Rối ren một lúc, tất cả mọi người đều ngồi xuống.

“Cha, đã xảy ra chuyện gì? Lão Nhị nói, huynh đệ lão Vũ động thủ với cha?” Liên Thủ Tín mở miệng hỏi.

Liên lão gia tử không nói chuyện, mắt quét qua Liên Thủ Nghĩa trước.

“Con nói như vậy với lão Tứ?” Ông hỏi Liên Thủ Nghĩa.

“Không có. Tuyệt đối không có.” Liên Thủ Nghĩa vội vàng lắc đầu.

“Là Nhị bá bảo cháu đi tìm Tứ thúc, Tứ thẩm nói như vậy.” Liên Diệp Nhi xen vào.

Liên lão gia tử trừng mắt nhìn Liên Thủ Nghĩa.

“Không phải vậy, nhà lão Vũ dám động vào đất của ta chứ cũng không dám động thủ.” Liên lão gia tử nói.

“Vậy là Nhị bá nói dối ạ?” Liên Mạn Nhi nói, “Cha cháu vừa nghe những lời này ngay lập tức muốn dẫn người tới nhà lão Vũ tính sổ.”

“Ôi đi đi, đi mau đi.”Liên Thủ Nghĩa khẩn trương nói, “Cho dù bọn hắn không động thủ với cha, nhưng lại làm cho cha tức giận thành như thế này, lão Tứ dẫn người đi đánh bọn họ đều là chính đáng.”

Liên Mạn Nhi gật đầu với Liên Thủ Tín và Ngũ lang, ý nói là nhìn xem đây chính là tính toán của Liên Thủ Nghĩa.

“Nhị bá, bá muốn hành xử giống như lúc ở Thái Thương, lôi chúng cháu đi theo người động thủ giống bọn giang hồ sao?” Ngũ lang bày ra vẻ mặt xin chờ chỉ giáo.

“Này……..” Liên Thủ Nghĩa nghểnh cổ lên, mở miệng muốn nói.

Liên lão gia tử ho khan hai tiếng, ngăn chặn Liên Thủ Nghĩa.

“Lão Nhị, cha đã nói gì với mấy đứa? Con đàng hoàng một chút đi, đã ăn khổ lớn như vậy mà con vẫn còn không nhớ?” Liên lão gia tử khiển trách Liên Thủ Nghĩa.

Liên Thủ Nghĩa liền im bặt.

“Lão Tứ, Ngũ lang, các con đừng nghe nó. Tính tình nó……..ai cả nhà chúng ta đều biết mà.” Liên lão gia tử nói với Liên Thủ Tín và Ngũ lang.

“Cha, rốt cuộc có chuyện gì? Chúng con nghe tin mà cảm thấy sợ hãi.” Liên Thủ Tín lúc này cũng không có kiên nhẫn mà để ý Liên Thủ Nghĩa, quay ra hỏi lại Liên lão gia tử. Liên lão gia tử hắng giọng trong cổ họng.

”Hai huynh đệ nhà lão Vũ là một lũ giang hồ, lấy oán báo ơn.” Vẫn im lặng không lên tiếng, Liên Thủ Nhân rốt cuộc đã mở miệng nói. “Còn muốn động thủ, lại còn muốn chối bỏ địa tô, không chịu trả cho chúng ta. Nói gì mà ban đầu đã thống nhất là cho họ mượn ba năm.”

Không ngoài sở liệu, chuyện xưa lại tái diễn. Liên Mạn Nhi nhìn Liên lão gia tử một cái, Liên lão gia tử giờ phút này đang híp nửa ánh mắt, trên mặt cơ hồ không biểu hiện gì. Biết rõ nhân phẩm huynh đệ Vũ gia, cũng đã niếm trải thiệt thòi, nhưng ông vẫn có lòng đem ruộng đất cho bọn họ mượn. Nếu như là Liên Thủ Nghĩa thì đã chửi ầm lên, một chút cũng không cảm thấy mình đã làm sai. Nhưng Liên lão gia tử không giống vậy, Liên lão gia tử làm việc rất biết tiết chế, mọi việc đều hiểu trong lòng, mà đối với chính bản thân cũng có yêu cầu rất cao. Trong lòng Liên lão gia tử lúc này khẳng định là rất khó chịu.

“Huynh đệ nhà lão Vũ làm như vậy căn bản cũng tại ta. Bọn họ muốn chối cãi địa tô, lại muốn trả thiếu cho chúng ta. Ta đây đã chuẩn bị tâm lý, nhưng số lượng mà bọn họ trả cho chúng ta, với tần này miệng ăn, căn bản là không đủ ăn. Thật làm cho người ta thất vọng a.