Chương 514: Thời buổi rối loạn

Edit: Huong Duong Thời điểm Liên lão gia tử nói những lời này, thái độ rất hòa ái, còn mang theo một chút lấy lòng. Xem ra, bất kể Liên Thủ Tín vừa rồi vào nhà nói những gì, xem ra đã có tác dụng.

“Không được, hai người cứ ăn đi, chúng con không lên đâu ạ” Trương thị nhìn thoáng qua Liên Mạn Nhi rồi nói.

“ Cha, mẹ hai người cứ ăn đi, chúng con không ngồi đâu. Cái này là chúng con cố ý làm cho hai người.” Liên Thủ Tín liền nói.

Mọi người rối rít nói có việc, cuối cùng người một nhà không ai ngồi vào bàn, chỉ có Liên lão gia tử cùng Chu thị hai người ngồi ở trên bàn ăn bữa cơm trưa này. Liên lão gia tử và Chu thị chỉ hơi động đũa, nói đã ăn rồi phải trở về nhà cũ. Người một nhà tự nhiên giữ lại, nhưng ngay cả Liên lão gia tử và Chu thị cũng rất kiên trì, vì vậy mọi người đành phải đưa hai người ra ngoài. Trương thị, Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi đưa hai người ra cửa rồi quay trở lại. Còn Liên Thủ Tín, Ngũ lang, cùng Tiểu Thất muốn đưa hai người về tận nhà cũ, Hàn Trung mang theo một đứa ở cõng gạo, mì cũng đi theo phía sau. Những thứ gạo, mì này cũng đủ cho Liên lão gia tử cùng Chu thị ăn được hai tháng. Nhưng nếu cộng thêm đám người Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa nữa thì chỉ ăn được mấy ngày.

Thượng phòng có ba mươi mẫu đất, trong đó có mười hai mẫu là Liên Thủ Tín, Liên Thủ Lễ đặc biệt dành riêng cung cấp nuôi dưỡng Liên lão gia tử và Chu thị. Những ruộng đất này đều cho huynh đệ Vũ gia mướn, vừa lúc thu hoạch xong, chỉ cần sớm bắt tay vào trồng trọt, thì hồi hương về đây Liên lão gia tử cùng Chu thị có thể trôi qua thật tốt.Đồng thời một đại gia đình cũng có thể duy trì cuộc sống. Dĩ nhiên cái loại duy trì cuộc sống này là lấy tiêu chuẩn người nông dân mà nói. Mà bây giờ, những người thượng phòng của Liên gia không phải là nông dân ư, thậm chí địa vị của họ bây giờ còn không bằng một người nông dân. Có thể vượt qua cuộc sống giống như người nông dân đối với bọn họ mà nói là rất may mắn. Dọc theo con đường này, gặp phải người trong thôn nhìn thấy một nhà Liên Thủ Tín đưa Liên lão gia tử cùng Chu thị về nhà cũ, còn cõng theo những đồ này, thì khi chào hỏi nhau cũng khó tránh khỏi muốn khen một hai câu. Rằng Liên Thủ Tín là một người hiếu thuận, vợ chồng Liên lão gia tử thật có phúc.

“ Chúng cháu muốn giữ ông cùng bà cháu ở nhà cháu, sau này chúng cháu nuôi ông bà, nhưng ông bà không chịu muốn về nhà cũ ở.” Tiểu Thất nói chen vào. Vì vậy mọi người càng khen Liên Thủ Tín không dứt, càng hâm mộ Liên lão gia tử và Chu thị có phúc.

……………………………………………….

“….bà không thèm cười lấy một cái, mà ông cũng chỉ cười rất miễn cưỡng.” Tiểu Thất ăn một muôi hạt thông xào ngô nói lại với Trương thị và Liên Mạn Nhi. Sau khi trở về từ nhà cũ, người một nhà lúc này mới một lần nữa bày cơm ra ăn.

“Vây mọi người tới nhà cũ xong liền trở về ngay à?” Liên Chi Nhi hỏi.

“ Ông muốn nói chuyện với cha, đại bá, nhị bá cũng muốn lôi cha vào nói chuyện. Đệ nói chúng ta còn chưa ăn cơm, đệ cũng còn phải đi học, ca phải đưa đệ đi, cha cũng chưa ăn cơm, buổi chiều còn phải làm việc. Khó khăn lắm mới ra đi được.” Tiểu Thất liền nói.

“Còn nói muốn trồng trọt, đàng hoàng sống, con thấy thật sự rất khó.” Ngũ lang liền nói “ Con vừa vào phòng đã thấy bọn họ nếu không phải đang ngồi thì là nằm, cái gì cũng không thu dọn. Bọn họ không cầm theo cái gì về, trong tủ quần áo kia không phải có mấy cái chăn cũ sao, cũng không biết lấy ra phơi nắng. Nước cũng không đun, không biết họ đang chờ cái gì nữa.”

“Chờ chúng ta chứ còn chờ cái gì nữa.” Liên Mạn Nhi cười cười. “ Chờ chúng ta chuẩn bị cho bọn họ thật thật tốt.” Đến nhà cũ, Liên lão gia tử, Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa lôi kéo Liên Thủ Tín nói chuyện khẳng định chủ yếu là muốn xin xỏ cái gì.

“Đáng tiếc bọn họ không phải là trẻ con.” Trương thị liền nói.

“Chúng ta cũng chỉ có thể giúp tới thế này thôi, kế tiếp là họ phải tư mình cố gắng. Chân tay còn khỏe, nhà cửa cũng có, chỉ cần họ không lười thì cũng có thể tự nuôi sống chính mình.” Ngũ lang nói tiếp.

Liên Mạn Nhi gật đầu.

“Tam bá trở lại chưa?” Trương thị hỏi Ngũ lang.

“Trở lại rồi. Chúng ta vừa mới ra tới cổng thì gặp Tam bá.” Liên Thủ Tín nói.

“Không biết ba người bọn họ có tính toán gì chưa?” Trương thị liền nói “ Lần này so với lần trước bà nội các con một mình trở về không giống nhau. Lần này tất cả mọi người đều trở về muốn ở lại hẳn.”

“Ai nha, nhà Diệp Nhi cực nhọc làm lụng mới có được chút ít để ăn, vốn tính có thể bán một chút lấy tiền.” Liên Mạn Nhi đột nhiên nói.

“Có câu, người khéo léo là tôi tớ ngu, người cần mẫn là tôi tớ lười, ai” Trương thị than thở.

Người một nhà ăn cơm xong, bởi vì ăn cơm trưa muộn nên Tiểu Thất không được ngủ trưa mà phải đi học ngay. Ngũ lang muốn đưa Tiểu Thất đi học lại bị Liên Thủ Tín cản lại.

“Cha đi, cha sẽ đưa Tiểu Thất đi học.” Liên Thủ Tín nói “Ngũ lang, con ở nhà nghỉ ngơi, nếu không thì xem sách một chút. Sau này cha sẽ đưa Tiểu Thất đi học cho.”

Vừa nói chuyện, Liên Thủ Tín vừa hấp tấp đưa Tiểu Thất đi.

“Thằng bé Tiểu Thất này thật lanh lợi” Liên Mạn Nhi cười nói.

“Nó thật biết dỗ dành người khác mà.” Trương thị cũng cười.

Bên này vừa vặn dọn bàn cơm xuống xong thì Triệu thị cùng Diệp Nhi đã tới rồi.

“Đã ăn cơm chưa, không thì ở đây ăn chút đi.” Trương thị nói.

“Tứ thẩm, thẩm không cần dọn ra đâu. Cháu cùng mẹ ăn ở cửa hàng rồi.” Liên Diệp Nhi liền nói.

“Diệp Nhi, nhà muội………..có tính toán gì chưa?” Liên Mạn Nhi hỏi tiếp.

“Có, muội cùng mẹ muội muốn chuyển ra ngoài.” Liên Diệp Nhi liền trả lời.

“Bọn họ một đống người trở về, tẩu vừa vào sân, ngay cả thở cũng không thở nổi đây.” Triệu thị cũng gật đầu. “ Mấy ngày nay tẩu đã quen thanh tịnh, bọn họ mỗi người một câu nhao nhao nói khiến cho tâm trí tẩu cứ loạn hết cả lên.”

“Họ vừa mới trở về mà đã náo loạn rồi?” Liên Mạn Nhi kinh ngạc hỏi.

“So sánh với trước kia thì bây giờ còn quá kỳ lạ kìa” Liên Diệp Nhi gật đầu nói “ Bà nội bắt đại bá mẫu làm việc lại còn không cho đại bá mẫu ăn cơm, cứ chốc chốc lại mắng đại bá mẫu.”

Liên Mạn Nhi nhớ lại những lời mà lúc Chu thị ở đây cứ lầm bầm lầu bầu. Chu thị biết không thể cứu được Tú Nhi nữa rồi, vì vậy đem tất cả hận ý đổ hết lên đầu Cổ thị. Hiển nhiên là quyết tâm muốn cùng với Cổ thị “bất ly bất khí”(không chết thì không rời) hung hăng hành hạ Cổ thị.

“Bà mắng đại bá mẫu cái gì?” Trương thị hỏi.

“Còn không phải là đay nghiến, chì chiết mắng đại bá mẫu độc ác, hãm hại lão cô.” Liên Diệp Nhi trả lời.

“Thế đại bá mẫu có nói gì không?” Liên Mạn Nhi lại hỏi.

“Đại bá mẫu chỉ khóc, chứ không có nói gì, trưng cái vẻ mặt ra cho nội xem.” Liên Diệp Nhi liền nói.

“Người khác cũng không nói gì?”

“Không ai nói chuyện.”

“Đại bá, Kế Tổ ca, đại đường tẩu, Liên Đóa Nhi cũng không tỏ vẻ gì?” Liên Mạn Nhi hỏi tới.

“Không có” Liên Diệp Nhi lắc đầu.

“Giống hệt trước kia.” Liên Mạn Nhi lại nói.

“Đúng rồi! Bà nội không để cho đại bá mẫu vào trong nhà, bắt đại bá nằm ở chuồng heo.” Liên Diệp Nhi đột nhiên nói.

Mọi người không ai nói gì. Một lúc sau, Liên Thủ Tín đưa Tiểu Thất đi học đã trở về, đi cùng với hắn chính là Liên Thủ Lễ.

“Cha, cha dứt khoát nói cho con biết cha có đồng ý hay không?” Liên Diệp Nhi vội vã hỏi.

Liên Thủ Lễ nói quanh co, không nói sẽ ra ngoài mà cũng không nói là không ra ngoài. Liên Mạn Nhi nhìn ra ngoài cổng, nhớ lần trước Liên Thủ Lễ rõ ràng là không muốn ra ở ngoài.

“ Cha, nếu chúng ta không dọn ra thì sau này chắc chắn không có lấy một ngày yên tĩnh.”Liên Diệp Nhi nói. “Cha nhìn mẹ con hôm nay mà xem, mới được có một lúc mà mẹ bị dọa thành bộ dạng gì rồi. Những thức ăn kia của chúng ta, sợ rằng chúng ta coi như bị mất trắng. Còn có gà, còn có heo, nếu chúng ta không đem đi thì không quá mấy ngày những đồ đó cũng không còn là của chúng ta nữa rồi.”

“Tứ lang vừa mới trộm hai quả trứng gà của chúng ta đấy.”

“Lão Tứ…. theo đệ thì có nên dọn ra hay không?”Liên Thủ Lễ hỏi Liên Thủ Tín. Liên Thủ Tín nhìn thoáng qua Liên Thủ Lễ.

“Tam ca, cái này phải do chính huynh quyết định.” Liên Thủ Tín liền nói.

“Cha, chuyện này mà cha còn phải hỏi Tứ thúc sao. Dọn hay không dọn không phải chỉ là một câu nói thôi à? Chúng ta nên dọn thôi.” Liên Diệp Nhi dậm chân nói.

“Hiện tại nếu dọn ra, thì chúng ta phải dọn đi đâu đây?” Liên Thủ Lễ băn khoăn.

Rốt cuộc cũng nói ra rồi, Liên Mạn Nhi thầm nghĩ.

“Trước kia đệ cũng đã nói qua. Mọi người nếu nhà cửa, tiền bạc không có thì cứ cầm tạm của đệ. Nếu không thì chịu khó ở tạm bên cửa hàng kia cũng được.” Liên Thủ Tín liền nói.

“Cha, Mạn Nhi tỷ đã xem qua giúp chúng ta, tiền trong tay chúng ta, hơn nữa đến cuối năm có tiền bán heo, tiền công của ba người chúng ta, lại còn tiền làm mộc của cha nữa, đủ để có được ba gian phòng rồi.” Liên Diệp Nhi vội nói.

“Nhưng vẫn chưa đủ tiền.” Liên Thủ Lễ lại nói “ Cha cũng đã có tính toán chuyện xây nhà.”

Nghe Liên Thủ Lễ nói như vậy, mọi người liền yên lặng, tất cả đều muốn nghe tính toán của Liên Thủ Lễ một chút.

“Ta giờ đang làm việc trên núi, ta tính toán sang năm chờ việc xây dựng trên đó xong thì ta cũng có thời gian rảnh rỗi, mà tiền xây nhà cũng đủ rồi. Lúc này ta sẽ bắt đầu xây nhà mới.” Liên Thủ Lễ liền nói.

Liên Thủ Lễ đã nói như vậy, Liên Thủ Tín bọn họ cũng không dám nói gì nữa. Tiền bọn họ có thể cho Liên Thủ Lễ mượn trước, nhưng nhà ở này ngay cả Liên Thủ Lễ cũng muốn tự mình xây mới được. Dù sao xây nhà đối với người nông dân mà nói là một chuyện đại sự cả đời. Cái này, bọn họ không thể quyết định thay Liên Thủ Lễ được.

“Cha, vậy những đồ kia, trước hết ta đem qua để bên này?” Liên Diệp Nhi hỏi.

Liên Thủ Lễ nhìn Triệu thị và Liên Diệp Nhi một cái. Tối hôm đó , Liên Diệp Nhi mang dọn mấy ổ gà tới hậu viện của cửa hàng Liên ký. Về phần ba con heo kia vẫn ở lại nhà cũ Liên gia. Triệu Thị và Liên Diệp Nhi cũng muốn dọn qua cửa hàng ở nhưng Liên Thủ Lễ không chịu. Triệu thị cảm thấy nàng cùng Liên Diệp Nhi hai mẹ con ở cũng không có ý nghĩa gì nên chuyện dọn nhà đành phải thôi. Liên Mạn Nhi cũng không có cách nào, đối đãi với Liên Thủ Lễ không thể đối đãi giống với Liên Thủ Tín.

“Nhất định lúc đó sẽ không có chuyện gì đâu”. Liên Mạn Nhi đành phải an ủi Liên Diệp Nhi như vậy. “ Nhà muội bây giờ không ăn ở đấy, mọi người mỗi sáng tới bên này, buổi tối mới trở về, qua sang năm xây nhà là được.”

“Cũng chỉ có thể như vậy thôi.” Liên Diệp Nhi nói.

Người thượng phòng Liên gia trở về, phảng phất như một hòn đá ném vào mặt nước yên tĩnh, khiến cho mấy hôm nay mọi người trong thôn này lấy làm đề tài tán gẫu chưa chán.

“Đến lúc đó chúng ta nhất định việc mình mình cứ làm, không thể để cho bọn họ làm ảnh hưởng tới mình.” Lúc ăn điểm tâm Liên Mạn Nhi lại nói.

“Đúng. Mà cửa hàng dưa chua của chúng ta hôm nay khai trương đấy.” Trương thị nói.