Chương 497: Hương lúa mì

Bây giờ mới trồng đậu tương, chắc cũng phải tới cuối thu mới thu hoạch được. Khi đó, đậu tương non trở thành đồ hiếm lạ. Đậu tương non muối là một loại đồ ăn nhắm rượu, cũng là một loại đồ ăn vặt được yêu thích ở phủ Liêu Đông.

Ví dụ như hiện tại, hạt đậu tương vừa lớn mẩy, là lúc bán đậu tương non rất tốt. Chỉ cần tính toán một chút, cũng biết bán đậu tương non sẽ được nhiều tiền lời hơn so với bán đậu tương đã lớn, nhưng cũng không nhiều người nông dân chịu hái đậu tương non đi bán, chứ đừng nói là hái cho nhà mình ăn.

Không phải là người nông dân không biết tính toán, mà là trong đầu bọn họ có một suy nghĩ thâm căn cố đế, hạn chế hành động của bọn hắn. Trồng hoa màu chính là vì thu được lương thực, ăn cơm no. Lúc hoa màu chưa lớn mà đã hái xuống chính là làm hại hoa màu.

Trong tín niệm của người nông dân, không cái gì không thể tha thứ hơn việc phá hoại hoa màu.

Nói trắng ra là, trong đầu người nông dân không có ý thức hay suy nghĩ buôn bán. Trong suy nghĩ của bọn hắn, hoa màu trực tiếp quan hệ tới việc ấm no, cũng quan hệ tới tính mạng, sinh tồn.

Ví dụ như, một hai cây cao lương đến lúc thu hoạch, nhiều nhất cũng chỉ thu được một cân cao lương. Một cân cao lương này bán đi, giá cũng không vượt qua mười văn tiền. Nhưng nếu đầu bờ ruộng nhà ai bị nát một hai cây cao lương đó chính là chuyện lớn bằng trời. Người nông dân không sợ trong tay không có tiền, họ chỉ sợ trong tay không có lương thực.

Với điều kiện nhà Liên Mạn Nhi hiện nay, nếu nói muốn ăn đậu tương non hoặc đậu phộng non, cũng hoàn toàn không phải vấn đề. Nhưng sự thật vẫn không được. Liên Thủ Tín sẽ bảo Liên Mạn Nhi lấy tiền đi chợ phiên mua. Hắn không xót tiền nhưng không thể động vào hoa màu trong ruộng.

Chu thị yêu thương Liên Lan Nhi như vậy, tất nhiên cũng phân biệt đối xử với Kim Tỏa và Ngân Tỏa, hầu như là muốn gì được nấy. Nhưng lúc chưa ở riêng, Kim Tỏa và Ngân Tỏa đi theo Liên Lan Nhi tới Tam Thập Lý doanh tử thăm Liên lão gia tử và Chu thị. Bọn họ nói muốn ăn đậu tương non và đậu phộng non, Chu thị cũng không dám đồng ý. Bởi vì Chu thị biết, Liên lão gia tử có một số quy tắc không thể động vào.

Không liên quan tới keo kiệt, cũng không phảichuyện mệt nhọc. Đây là ước định của người nông dân, không ai không tuân theo. Dường như nếu thu hoạch trước khi hoa màu chín hẳn, sẽ ảnh hưởng tới khí hậu khu vực, chọc giận thần linh, do đó ảnh hưởng tới thu hoạch năm đó, thậm chí từ đó về sau, mảnh ruộng đó sẽ bị hỏng, đừng mơ tưởng sẽ có thu hoạch.

Mà Liên Mạn Nhi hiểu, đây là sự kính sợ phát ra từ nội tâm của người nông dân với đất đai, với một năm lao động, cũng trở thành một loại quy phạm đạo đức của xã hội nông canh.

Liên Mạn Nhi cũng tôn trọng điều này. Vào đầu mùa xuân, nàng và Ngũ Lang, Liên Chi Nhi, tiểu Thất trồng một ít đậu phộng và đậu tương ở miếng đất trống giữa mấy cây ăn trái, cũng nói rằng đây là trồng để các nàng có một bữa ăn ngon. Liên Thủ Tín và Trương thị không chỉ không phản đối, ngược lại thấy mấy hài tử hiểu chuyện, cả hai còn không sợ mệt đi giúp đỡ.

Lứa đậu nành thứ hai này, đến lúc đó có thể bán đậu nành non, Liên Mạn Nhi thương lượng hồi lâu, Liên Thủ Tín mới đồng ý.

Gieo xong vài mẫu cải trắng và đậu nành, lúa mì trên sân phơi cũng đã khô, lại chuẩn bị đập, tuốt.

Tuốt hạt lúa mì có thể dùng hai phương pháp. Một cách giống tuốt hạt kê, chính là trải cây lúa trên mặt đất, sau đó dùng cối xay đá ép qua từng vòng. Trong nhà có một con trâu và hai con la kéo cối đá, việc này có thể làm nhanh hơn dùng sức người.

Mà cách còn lại là dùng sức người đập, giống như cách xử lý cây cao lương. Sau khi đập, còn có một bộ phận lúa mì dính trên thân cây, lúc này sẽ đặt thân cây trên xẻng, dùng tay gạt qua sẽ sạch sẽ. Dĩ nhiên, sau đó vẫn phải trải qua cối xay đá.

Hai loại phương pháp này hỗ trợ cho nhau.

Sau khi bị cối xay đá ép qua, hạt lúa mì sẽ thoát ra khỏi lớp vỏ. Mà muốn hoàn toàn tách hạt lúa ra khỏi vỏ và cây, còn phải tiến hành một bước nữa, đó là rê thóc.

Sau khi rê thóc, phải dùng sàng lắc, sàng vỏ trấu ra ngoài, đồng thời còn nhặt hết những vật lẫn lộn khác như hòn đá nhỏ hay viên đất ra ngoài, chỉ còn hạt lúa mì sạch sẽ mới đong vào túi, chuyển vào kho thóc.

Túi múa mạch đầu tiên của nhà Liên Mạn Nhi sau khi được cân sẽ đưa đi nhà xay bột xay thành bột. Người một nhà rất nóng lòng muốn thưởng thức “lương thực tinh” do ruộng nhà mình sản xuất.

Rất nhanh, bột đã xay xong chuyển về. Lúc đi xay bột, Liên Mạn Nhi đã dặn dò chỉ cần xay thô là được nên lúc mở túi, thấy bột mì bên trong hơi lởm chởm, mang theo màu vỏ trấu, Liên Mạn Nhi cũng không giật mình mà ngược lại, nàng thật cao hứng. Mà lúc túi vừa mở ra, mùi lúa mì nhàn nhạt tỏa ra khiến cho nàng càng thỏa mãn.

Liên Thủ Tín, Trương thị, Ngũ Lang, Liên Chi Nhi và tiểu Thất cũng vây lại xem. Bột mì do nhà mình xay ra không trắng mịn như bột mì mua trong cửa hàng lương thực, nhưng hương lúa mì này là cái những loại bột mì trải qua xay kĩ, hơn nữa vận chuyển đường dài kia không có được.

“Nhìn cũng không tệ lắm.” Liên Thủ Tín liền nói.

Bột đã xay xong, tất nhiên là muốn ăn.

“Mẹ, tối nay chúng ta hấp bánh bao bằng bột này đi.” Liên Mạn Nhi liền đề nghị.

“Được.” Trương thị vui vẻ gật đầu, liền múc một bồn bột mì, bắt đầu nhào.

“Bột này rất cứng.” Vừa nhào bột Trương thị vừa nói.

Liên Mạn Nhi liền rửa tay, thử một chút, cũng gật đầu. Bột mì của vụ mùa xuân dính hơn bột mì của vụ mùa đông, đây là sự khác biệt của chủng loại. Nhưng hương lúa mì kia một chút cũng không kém, ít nhất Liên Mạn Nhi cho rằng như vậy.

Cơm tối, một ***g hấp lớn đầy bánh bao được bưng lên. Như đã đoán trước, màu bánh bao này hơi đen, không được đẹp đẽ như bánh bao bột mì trắng nhưng mùi hương vẫn như cũ.

Ngửi mùi đã thấy thèm ăn.

Liên Mạn Nhi cầm một cái bánh bao, tách ra. Bột mì làm bánh bao này lên men cũng không nhẵn nhụi, cắn một ngụm thấy thô ráp hơn bánh bao bột mì trắng, cũng dẻo hơn, không mềm mại như loại kia, giống như Trương thị từng nói: “Rất cứng.”

Nhưng mùi vị này, rất tròn trịa…

“Ăn ngon.” Liên Thủ Tín, Ngũ Lang, Liên Chi Nhi, tiểu Thất và Liên Mạn Nhi trước sau bình luận.

Trương thị cũng ăn hai cái bánh bao, nụ cười tràn ra trên mặt.

“Đúng là ăn ngon. Theo ta, còn ngon hơn cả bột mì trắng kia.” Trương thị cười nói.

Người một nhà ăn xong cơm tối, đều cho rằng bột mì này rất tốt.

Sau mấy ngày, Trương thị dẫn theo Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi dùng bột mì mới này làm bánh chẻo, cán mì sợi, hấp bánh bột mì, bánh bao các loại.

“Trừ việc không mịn như loại kia, một chút cũng không kém bột mì trắng chúng ta mua.” Trương thị nói.

Quả thật, bột lúa mì này nhào lên, có thể cán ra da bánh chẻo rất mỏng, cũng có thể cán mì sợi, không bị đứt giống bột kia.

Trải qua cả nhà ăn thử, Liên Mạn Nhi càng thêm chắc chắn, bột lúa mì này chỉ cần bán rẻ hơn bột mì trắng, khẳng định sẽ có rất nhiều người muốn mua.

Mà bây giờ, tất cả lúa mì đều tuốt xong, sau khi cân đã thu vào kho.

Mười mẫu lúa mì vụ xuân, tổng cộng thu được ba ngàn bốn trăm năm mươi cân lúa mì.

Lúa mì Liên Mạn Nhi trồng là thượng đẳng, phân chuồng đầy đủ, chăm sóc chu đáo. Dù những nhà khác không có điều kiện này, thu hoạch kém hơn một chút, cũng hoàn toàn có thể trồng mở rộng.

Bởi vì bột mì mới xay, nhà Liên Mạn Nhi tặng bên ngoài một ít, lại hấp bánh bao tặng trong miếu, làm vằn thắn tặng nhà Ngô Ngọc Xương.

Cũng do người nông dân qua lại nhiều, chưa đợi Liên Mạn Nhi có thêm động tác gì đã có người tới cửa, hỏi thăm Liên Thủ Tín về việc thu hoạch lúa mì, cũng nói muốn mua hạt giống từ Liên Thủ Tín. Thì ra lúc Liên Mạn Nhi trồng lúa mì cũng được rất nhiều người chú ý đến. Hiện tại mọi người thấy nhà nàng thu hoạch lúa mì, hơn nữa bột mì xay ra ăn cũng rất ngon, liền cao hứng muốn trồng lúa mì.

Trồng lúa mì, dù không bán ra ngoài nhưng cũng có thể giữ lại cho nhà mình ăn, cải thiện cuộc sống. Dù đất đai không nhiều lắm, sống không khá giả như người ta, cũng có thể trồng lúa mì, chỉ cần thêm chút tinh lực đi chăm sóc, tới lúc thu hoạch xong, bán đi rồi mua cao lương, hạt kê các loại với giá thấp hơn về, cũng có thể ăn no hơn trước.

“Ta thấy có thể bán hạt giống lúa mì, nhưng giá tiền tính sao?” Liên Thủ Tín thương lượngvới vợ con.

Phủ Liêu Đông chưa từng trồng lúa mì, muốn mua hạt giống thì phải như nhà các nàng ban đầu, đi phủ khác, ví dụ như phủ Hà Gian mua. Tất nhiên điều này không phải ai cũng làm được. Mọi người tự nhiên càng muốn đến nhà Liên Mạn Nhi mua.

“Hạt giống chúng ta mua ở phủ Hà Gian, hai mươi sáu văn tiền một cân.” Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút liền nói, “Vậy chúng ta bán ba mươi văn tiền một cân đi.”

Tính cả tiền xe qua lại ngoài phủ, giá tiền này coi như ưu đãi, tất nhiên tiền này không tính cả nhân công.

Định giá hạt giống lúa mì ba mươi văn tiền một cân, Liên Thủ Tín liền vội vàng dẫn đứa ở sàng chọn hạt giống, dù sao không phải lúa mì cứ thu về là làm hạt giống được.

Bữa tối nay, người một nhà ăn bánh chẻo bột mì nhân bí ngô. Lúa mì nhà mình làm ra, bột lúa mì có thể ăn thoải mái như bột cao lương, mà bí ngô là sản phẩm của vườn rau xanh nhà mình, cũng không cần thịt, chỉ cần thêm chút dầu, ướp thật tốt là có thể ăn một bữa bánh chẻo da thơm ngào ngạt, trong veo như nước ôm trọn nhân bánh.

Ăn cơm xong, Liên Mạn Nhi lấy sổ sách ra, những ngày qua bán không ít hạt giống, lại kiếm một khoản tiền.

“Bán hạt giống cho người ta, dĩ nhiên phải chọn loại tốt nhất, chúng ta cũng phải giữ lại một ít….” Liên Thủ Tín nói.

Mọi người đều tính toán năm sau muốn trồng lúa mì vụ xuân tiếp rồi, mà Liên Mạn Nhi đã bắt đầu nghĩ sang chuyện khác.

“… Chúng ta cũng phải mua hạt giống lúa mì.” Liên Mạn Nhi mở miệng nói.

Người một nhà đều sửng sốt.

“Không phải lúa mì vụ xuân, là lúa mì vụ đông.” Liên Mạn Nhi liền nói.