Chương 455: Nhả ra

Nghe Liên Kế Tổ nói muốn về Thái Thương, người một nhà không khỏi trao đổi ánh mắt.

“Kế Tổ, ” Liên Thủ Tín liền mở miệng nói, “Con bây giờ không thể trở về, con ở lại đây chăm sóc bà nội. Nội con, còn có cha mẹ con phái con tới, khẳng định cũng không phải để con bỏ bà nội lại, muốn như vậy, thì phái ai tới không được. Có trưởng tôn là con tại đây, người khác liền không thể nói cha mẹ con bất hiếu, để một mình bà nội con về nông thôn chịu tội…. Cho nên, con không thể đi.”

Ý tứ trong lời nói của Liên Thủ Tín rất rõ ràng, nếu Liên Kế Tổ đi rồi, vậy đại biểu người một phòng Liên Thủ Nhân bất hiếu.

Người ở niên đại này, mặc kệ trong lòng như thế nào, không ai dám gánh trên lưng danh bất hiếu. Liên Thủ Tín cùng Liên Thủ Lễ hai nhà bánh bao này liền không cần phải nói, ngay cả Liên Thủ Nhân và Cổ thị, bọn họ bình thường dám tính kế đủ loại, nhưng cũng không dám nói muốn cùng Liên Lão gia tử, Chu thị ở riêng, muốn đi Thái Thương nhận chức, cũng phải mang hai người Liên Lão gia tử và cả nhà chi thứ hai.

“Tứ thúc, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất hiện tại cũng học bài, thúc cũng biết chuyện học bài này là chuyện lớn, trong lòng lão gia tử quan tâm nhất là chuyện này. Cháu đi về trước, chỉ mất có vài ngày thôi. Mấy ngày nay, bên người lão thái thái còn có Cô cả. Hơn nữa, không phải còn có tứ thúc, tứ thẩm, còn có Tam thúc, Tam thẩm sao ?” Liên Kế Tổ cười hòa nói.

Liên Mạn Nhi nhịn không được hừ lạnh một tiếng, Liên Kế Tổ, rốt cục nói ra tính toán trong lòng hắn.

Liên Kế Tổ hắn lần này đưa Chu thị trở về, chính là định đá Chu thị cho người hai nhà Liên Thủ Lễ cùng Liên Thủ Tín!

Đáng giận, vô sỉ!

“Kế Tổ ca, cha mẹ ta, còn có tam bá cùng tam bá mẫu, có thêm vào, cũng không so được với Kế Tổ ca. Kế Tổ ca là người kế thừa gia nghiệp, chính chi chính diệp đích tôn trưởng tôn, hơn nữa chúng ta đã sớm ở riêng. Chúng ta chăm sóc bà nội, với ca chăm sóc bà nội, ý nghĩa hòan toàn khác…. Kế Tổ ca. Những lời này ca ở trong phòng này nói, chúng ta không so đo với ca. Nhưng ca đi ra ngoài nói, chọc người chê cười này vẫn là việc nhỏ. Ca có tin là sẽ lập tức có người dâng bái thiếp lên trên, nói ca bất hiếu không?” Ngũ Lang nói.

“Kế Tổ ca, ca không cần sốt ruột.” Liên Mạn Nhi cũng nói, “Ca ta đã viết thư cho Thái Thương, phỏng chừng qua vài ngày, là có thể có hồi âm. Đến lúc đó xem nội nói thế nào. Ca hiện tại cứ một lòng một dạ, hầu hạ bà nội tốt lắm là được.”

Liên Kế Tổ nói nửa ngày, cũng không hề hiệu quả, cuối cùng bất đắc dĩ. Chỉ phải từ từ mà đi.

“Kế Tổ đứa nhỏ này, không đáng tin cậy a.” Liên Thủ Tín liền giận dữ nói, “Chỉ biết ăn uống hưởng lạc, trọng trách gì hắn cũng không nhận. Hắn nếu học tốt thi ra chút thành tích gì thì không nói, mấy năm nay, ta thấy hắn học bài cũng chỉ bộ dáng không để tâm.”

“Thiếu gia cây non.” Liên Diệp Nhi đột nhiên nói một câu.

“Gì?”

“… Là ta nghe người khác nghị luận như vậy.” Liên Diệp Nhi nói.

Ăn cơm xong, người một nhà liền thảo luận, Liên Kế Tổ sao lại dưỡng thành tính tình như vậy.

“Ông nội con đời này đều cố gắng. Một người tự dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, thế nào đến đời Kế Tổ này, lại như vậy.” Liên Thủ Tín nói.

Hiển nhiên Liên Thủ Tín không tiếp thu tính cách Liên Kế Tổ là trời sinh, nhưng hắn lại chỉ nói đến Liên Lão gia tử, mà không có nói phụ thân của Liên Kế Tổ, Liên Thủ Nhân.

Liên Mạn Nhi há mồm muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Hai cha con Liên Thủ Nhân cùng Liên Kế Tổ này, ở mặt tính cách. Có rất nhiều chỗ tương tự. Tỷ như nói không có trách nhiệm là vết thương trí mệnh của nam nhân này, tỷ như nói ham ăn biếng làm. Mà hai cha con này dưỡng thành loại tính cách này, là không thể không nói đến Liên lão gia tử.

Liên Lão gia tử đem kỳ vọng đọc sách, đi khoa cử thay đổi địa vị, đều ký thác ở trên người hai cha con này. Vì làm cho bọn họ có thể chuyên tâm học bài, Liên Lão gia tử đều gánh vác mọi chuyện ngoài học bài cho họ.

Nguyên nhân vì Liên Lão gia tử đảm nhiệm nhiều việc, từng bước tiến thêm một bước dung túng, làm cho hai cha con này dưỡng thành thói quen đem trách nhiệm đẩy ra ngoài, lợi ích thì luôn muốn nhận lấy.

Kỳ thật ở rất nhiều gia đình đều có một loại hiện tượng, mẫu cường tử nhược. Hoặc là mẫu nhược tử cường. Đây là hoàn cảnh cải tạo con người, tạo nên người. Tỷ như nói Triệu thị yếu đuối, Liên Diệp Nhi sẽ mạnh mẽ, bởi vì nàng phải mạnh mẽ đứng lên, mới có thể sinh tồn. Lại tỷ như nói, Chu thị mạnh mẽ, nhưng Liên Thủ Tín cùng Liên Thủ Lễ liền yếu đuối.

Mà ở nhà Liên Mạn Nhi. Bởi vì hai cái bánh bao Liên Thủ Tín cùng Trương thị, nên mấy đứa nhỏ đều trưởng thành sớm, hiện tại bên trong nói là Trương thị đương gia, kỳ thật nói chuyện chính là Liên Mạn Nhi, mà ở bên ngoài, Ngũ Lang đang dần dần thay thế được Liên Thủ Tín.

Rất nhiều gia đình, đều có cùng loại ví dụ.

Phái Liên Kế Tổ trở về, lại qua hai ngày, Liên Kế Tổ cùng Liên Lan Nhi không tới, nhưng Liên Diệp Nhi thì mang vẻ mặt đau khổ tìm đến Liên Mạn Nhi.

“Mạn Nhi tỷ, tỷ nói chuyện này phải làm sao a?” Liên Diệp Nhi ngồi ở bên kháng, rầu rĩ nói.

“Lại thế nào, bà nội lại sai sử nhà muội làm việc?” Liên Mạn Nhi liền hỏi. Một nhà Liên Diệp Nhi vẫn như trước ở tại nhà cũ, bởi vì Liên Thủ Lễ không chịu chuyển, Triệu thị theo Liên Thủ Lễ, Liên Diệp Nhi nếu chính mình chuyển đi ra, sẽ càng thêm lo lắng cha mẹ bánh bao của nàng.

“Bà lại sai sử, cha muội thì muội ngăn không được, còn mẹ muội thì muội ngăn cản.” Liên Diệp Nhi nói, “Là bà nội, lại bắt đầu mắng chửi người.”

“Ha?” Liên Mạn Nhi nghe Liên Diệp Nhi nói như vậy, liền ngồi thẳng thân mình. Nàng đã nói qua với Chu thị, muốn Chu thị không mắng chửi người, không làm ầm ĩ, nàng mới có thể đưa Chu thị về Thái Thương. Từ sau đó, Chu thị quả thật thành thật, như thế giờ lại mắng.

“Chuyện lúc nào, nàng lại mắng ai?” Liên Mạn Nhi hỏi Liên Diệp Nhi.

“Buổi tối hôm qua.” Liên Diệp Nhi nói, “Cha muội tan tầm trở về, chúng ta vừa cơm nước xong, bà nội liền gọi cha muội qua. Sau lại, muội thấy cha muội nửa ngày không trở về, liền đi thượng phòng nhìn xem. Bà nội bảo cha muội đốt nóng kháng cho bà xong, lại quở trách cha muội. Ngay từ đầu, bà còn nhỏ giọng, sau đó thì thanh âm liền càng lúc càng lớn, lại giống như trước mắng cha muội, kế đó còn mắng muội cùng mẹ.”

“… Mắng cha muội không thế đứng thẳng, không gánh vác nổi gia đình, gì gì đều nghe theo lời muội cùng mẹ. Nói cha muội mỗi ngày kiếm tiền, qua năm mới gì cũng không mua cho bà, bà đã trở lại, cái gì cũng thiếu, mà cha muội cũng không nhớ thu xếp cho bà, mắng cha muội mất hết lương tâm. Còn nói mẹ muội không sinh được con trai, nhưng cái gì cũng chiếm, bây giờ còn chướng mắt bà, không hiếu thuận, nếu không phải mẹ chồng như bà tâm tính tốt, đổi lại là nhà người khác, đã sớm hưu mẹ muội… Càng mắng càng khó nghe.”

Liên Mạn Nhi chán nản. Người không ăn cơm, sẽ cảm thấy đói, đây là bản năng. Rất nhiều người chịu khó, một ngày không làm việc, sẽ cảm thấy không thoải mái. Mà Chu thị, là một ngày không mắng chửi người, thì sẽ không thoải mái.

Bởi vì muối về Thái Thương, và cố kỵ lời nói của Liên Mạn Nhi. Mới yên tĩnh hai ngày, Chu thị liền nhịn không được, nắm quả hồng mềm, bắt Liên Thủ Lễ đến trước mặt, thỏa cơn nghiện mắng chửi của bà.

Bảo Chu thị không mắng chửi người, còn làm cho bà khó chịu hơn so với bảo bà không ăn cơm bị đói.

“Tam bá, liền nghe như vậy?” Liên Mạn Nhi liền hỏi.

“Cha muội cũng không liền nghe như vậy.” Liên Diệp Nhi hiển nhiên thập phần bực mình, “Ngày đó không phải bà nội ôm cha muội khóc sao. Sau lại liền đi theo Cô cả các nàng, theo cha muội nói chuyện trước kia. Nói đúng cha muội thế nào tốt thế nào tốt, nuôi sống cha muội phần lớn không dễ dàng. Còn nói mới trước đây cha muội, có một lần bệnh tật. Trong nhà không có tiền để xem bệnh, ý tứ của nội, là để cho cha muội chờ chết, nhưng mà bà nội phải bán một cây trâm, để mua phương thuốc tổ truyền, thì cha ta mới sống sót.”

“Kế Tổ ca ăn không quen cơm trong nhà làm, đặt đồ ăn từ tửu lâu trấn trên về ăn. Bà nội hai ngày này liền mỗi ngày chừa chút đồ ăn kia, chờ cha muội tan tầm trở về, còn cố ý lén lút kêu cha muội lên. Bảo cha muội ăn đồ ăn đó, nói là bà chừa lại cho cha muội…”

“Liền như vậy, nói cha muội đã quên ân của nàng.” Liên Diệp Nhi nói chuyện, phun ra một ngụm hờn dỗi, “Sau đó, cha muội liền cùng bà nội thân cận. Còn nói với hai mẹ con muội, không có bà nội, đã sớm không có hắn. Chuyện trước kia cũng gì trong nhà nghèo, nên bà nội tính tình như thế, nhưng cũng không thực làm gì muội cùng mẹ.”

Liên Mạn Nhi không nói gì.

Rất nhiều nam nhân, đối đãi mẫu thân cùng thê nữ của mình, chọn dùng hai loại tiêu chuẩn hoàn toàn khác biệt. Mẹ của hắn như thế nào đối đãi thê nữ của hắn. Chỉ cần chưa ngược đến chết, vậy thì chuyện gì cũng không có. Mà trái lại, nếu thê nữ của hắn hơi chút làm cho mẹ hắn không được tự nhiên, thì đã là tội ác tày trời.

Liên Thủ Lễ đối với Chu thị có cảm tình a, trước đây tuy vẫn bị xem nhẹ, nhưng nay đã thành người duy nhất Chu thị chú ý. Tâm tính Liên Thủ Lễ sẽ phát sinh biến hóa như thế nào?

Nghe Liên Diệp Nhi tự thuật, một thủ đoạn tát ngọt của Chu thị, đã hoàn toàn thu phục Liên Thủ Lễ.

“Mạn Nhi tỷ, tỷ nhanh nghĩ biện pháp, làm cho các nàng đi thôi…. Mẹ của muội hai ngày này, lại giống như trước kia.” Liên Diệp Nhi liền năn nỉ Liên Mạn Nhi.

“Bà nội bên kia, tỷ sẽ biện pháp.” Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ, rồi nói với Liên Diệp Nhi, “Diệp nhi, việc này gốc rễ còn tại trên người tam bá cùng tam bá mẫu. Muội nếu muốn về sau không còn chuyện như vậy, thì phải dành nhiều thời gian trên người họ.”

Triệu thị nhát gan, bởi vì dưới gối không con trai mà chột dạ, thấy Chu thị, liền giống như là chuột thấy mèo. Mà Liên Thủ Lễ tâm khuynh hướng đến Chu thị bên kia, đối đãi Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi cũng chưa bao giờ đánh chửi. Như vậy, nếu Chu thị không làm ầm ĩ, bình thường liền không có xung đột lớn, nhưng mà nước ấm nấu ếch, cứ như vậy, Chu thị sớm hay muộn sẽ từng bước đem một nhà Liên Diệp Nhi, một lần nữa năm trong lòng bàn tay.

Bởi vì đã hứa với Liên Diệp Nhi rồi, nên qua ngày hôm sau, thời điểm Liên Kế Tổ lại chạy tới, nói muốn về Thái Thương, thì miệng Liên Mạn Nhi liền hoạt động chút.

“Kế Tổ ca, ca vội vã trở về như vậy, nếu chúng ta ngăn cản ca, dường như khiến ca nghĩ chúng ta không có nhân tình…. Ca trở về cũng biết rồi, bên người bà nội không thể không có ca.” Liên Mạn Nhi liền nói với Liên Kế Tổ.

“… Tứ thúc, mọi người còn không biết. Mấy ngày nay, lão thái thái cùng nhà Tam thúc sống rất tốt. Có Tam thúc, Tam thẩm chăm sóc, mạnh khỏe hơn so với ở bên người cháu. Tứ thúc cũng biết, là cháu không biết làm việc mà.” Liên Kế Tổ nói.

Liên Mạn Nhi cười thầm, Chu thị đối đãi tốt một nhà Liên Thủ Lễ, chẳng qua là trải qua nhiều chuyện ở Thái Thương, cảm giác có nguy cơ, ý niệm trong đầu tìm một đường lui, chọn quả hồng mềm để nắm, tìm bao cát để đánh chửi.

“Kế Tổ ca, ca nói gì cũng vô dụng. Bất luận kẻ nào, cũng không có thể thay ca.” Liên Mạn Nhi nói.

“Hoặc là, ca cùng bà nội ở tại Tam Thập Lý doanh tử, hoặc là, ca trở về, nhưng mang theo bà nội cùng nhau trở về.”

“Ta đây trở về cùng lão thái thái thương lượng, nếu lão thái thái nguyện ý, ta liền mang lão thái thái trở về.” Liên Kế Tổ nghĩ nghĩ, nói.

Trải qua mấy ngày nay, nhìn thấy thái độ một nhà Liên Mạn Nhi kiên quyết, Liên Kế Tổ rốt cục vẫn lựa chọn con đường có lợi nhất đối với hắn.