Chương 433: Địa chủ nhất định phải có nhiều đất

Trước khi nói chuyện, Ngô Vương thị còn cố ý nhìn quanh một chút. Trong nhà tự nhiên đều là người mình, lúc này Ngô Vương thị mới từ từ nói cho Trương thị.

“Trịnh gia kia là nhà giàu huyện Thái Thương, nhà kết thân với thượng phòng nhà các ngươi trong Trịnh gia chỉ là một nhánh, là một nhánh không có tiền đồ gì.” Ngô Vương thị liền nói.

“Là nhánh? Còn không có tiền đồ? Không phải nói trước kia Trịnh Tam lão gia làm quan lớn sao?” Trương thị liền nói.

“Hắn từng làm quan bên ngoài nhưng không phải là đại quan, chỉ là thư lại!” Ngô Vương thị liền nói.

“A?” Trương thị giật mình.

Liên Mạn Nhi ngồi cạnh nghe thấy cũng không khỏi kinh hãi. Bọn người Liên Thủ Nhân cho là thông qua Liên Tú Nhi dựa vào núi lớn, nhưng nghe Ngô Vương thị nói vậy, Trịnh Tam lão gia này rõ ràng là lão quan rỗng ruột.

Liên Tú Nhi thiệt thòi, thượng phòng Liên gia cũng thua lỗ.

“Nhưng Trịnh Tam lão gia cũng có gia tài. “Ngô Vương thị lại nói, “Lúc trẻ hắn ra ngoài, phụ thân hắn thích hắn nhất, nên chia rất nhiều gia tài cho hắn. Hắn làm thư lại, mấy chục năm cũng để dành được một số tiền đáng kể… Mặc dù là chi thứ nhưng ở Trịnh gia cũng là người một nhà, muốn ở Thái Thương chiếu cố thượng phòng nhà các ngươi hẳn là không thành vấn đề.”

Thì ra Trịnh Tam lão gia có bối cảnh như vậy, Liên Thủ Nhân cũng quá là bụng đói ăn quàng. Liên Mạn Nhi nghĩ, có lẽ, Trịnh Tam lão gia là nhân vật lớn nhất Liên Thủ Nhân có thể dựa vào. Thật là vừa đáng buồn, vừa buồn cười, vừa đáng xấu hổ.

“Cha bọn nhỏ vì chuyện này mà vẫn còn nổi giận. Chúng ta có thể làm cái gì chứ? Nhớ ngày đó, bảo là muốn Mạn Nhi của chúng ta đi làm con dâu từ bé của nhà giàu, đi hưởng phúc. Nói ba hoa chích chòe, dụ dỗ chúng ta đồng ý, sau mới biết được…. Ai, lòng dạ thật tàn nhẫn… Chúng ta ở riêng, hiện tại đã cách xa. Bọn họ trong tay không có người khác, thì sẽ tính toán Tú Nhi. Chuyện này bọn họ làm quen rồi. Ta nói thật, ta đối với bọn họ, tâm đã lạnh, ta thật sợ bọn họ.”

“Chúng ta là thân thích, ta nói thật với ngươi, ta rất muốn chặt đứt lui tới với bọn họ.” Trương thị thấp giọng nói.

“Ai, đây là chuyện không có cách nào khác. Hễ lão gia tử và lão thái thái còn sống một ngày, mối quan hệ này không thể nào đứt.” Ngô Vương thị liền nói, “Chờ đến lúc lão gia tử và lão thái thái của các ngươi không còn, khi đó mới tốt một chút. Nhưng đến lúc đó, bên kia liều chết bám lấy, cũng sẽ khó. Ta nói khó là bởi vì tâm địa của ngươi và cha Chi Nhi quá mềm yếu, lại trọng thể diện. Trái tim phải cứng rắn, nên như thế nào thì như thế nào, chuyện kia cũng dễ làm hơn nhiều.”

Trương thị nghe lời nói của Ngô Vương thị, thì cúi đầu suy nghĩ.

“Hiện tại không có cách nào khác, tận lực ít qua lại, nhiều đề phòng một chút.” Ngô Vương thị khuyên can Trương thị, “Gia Hưng và cha hắn mỗi ngày gặp đủ loại hạng người, tin tức linh thông hơn người thường. Ta sẽ nói với họ, chú ý tin tức bên Thái Thương nhiều một chút, nghe được chuyện gì sẽ tới nói cho ngươi biết. Nếu thật có chuyện gì thì các ngươi cũng có chuẩn bị, không thể tùy tiện bị bọn họ lừa gạt.”

“Ừ.” Trương thị cảm kích gật đầu.

Buổi tối lúc ăn cơm, Liên Mạn Nhi khen Liên Chi Nhi. Nàng xem những khoản mấy ngày qua Liên Chi Nhi tính toán, đều rõ ràng, hơn nữa xử lý chuyện ở xưởng dưa chua cũng không sai.

“Đừng thấy tỷ của con ít nói, chuyện gì nàng cũng biết.” Liên Mạn Nhi nói.

“Chi Nhi thật có khả năng.” Trương thị cười múc một muôi tương thịt lớn vào bát Liên Chi Nhi, “Chi Nhi, con thích ăn tương thịt này, nương cố ý cho nhiều thịt nạc, ít cho tương. Ăn nhiều một chút, không mặn chút nào.”

“Vâng, mẹ cũng ăn nhiều một chút.” Liên Chi Nhi gật đầu, cũng múc cho Trương thị một thìa.

Vành mắt Trương thị liền đỏ lên.

Liên Mạn Nhi biết tâm sự của Trương thị, nên ngồi cạnh mỉm cười.

Đảo mắt đã tới ngày Chung quản sự hẹn tới chuyển rượu nho. Chung quản sự tới lúc gần trưa, một nhà Liên Mạn Nhi đều sớm chuẩn bị ổn thỏa, đầu tiên là đón Chung quản sự vào tiền thính, sau đó lấy rượu nho tới cho Chung quản sự thưởng thức.

“Mùi vị rượu nho năm nay tốt hơn năm ngoái chút ít.” Chung quản sự uống rượu xong, rất hài lòng, “Mấy vị chủ nhân trong nhà khẳng định thích.”

Liên Mạn Nhi cũng rất cao hứng, năm nay là lần thứ hai ủ rượu nho, có kinh nghiệm hơn năm ngoái, năm nay phân lượng nguyên liệu cho vào cũng nắm giữ tốt hơn, hơn nữa xây ủ cất rượu, điều kiện ủ rượu cũng tốt hơn năm ngoái.

Uống rượu xong, liền dẫn Chung quản sự tới xưởng ủ rượu kiểm hàng.

Năm nay nhà Liên Mạn Nhi ủ tổng cộng một trăm năm mươi vò rượu nho, vẫn như cũ là hai mươi cân một vò. Sau khi loại bỏ, chọn lọc lúc lên men, cuối cùng được một trăm mười chín vò rượu, tương đương hai nghìn ba trăm tám mươi cân rượu nho.

Trước khi Chung quản sự đến, Liên Mạn Nhi đã kiểm tra từng vò rượu một, chọn ra một trăm vò tốt nhất chuẩn bị cho Trầm gia.

Chung quản sự kiểm tra hàng xong, tùy tùng mang đến bắt đầu chuyển rượu lên xe, chuẩn bị đưa về phủ thành.

Mọi người cùng Chung quản sự về tiền thính uống trà nói chuyện, dĩ nhiên có hỏi thăm Trầm Lục.

“… Lục gia thân thể khỏe mạnh, chẳng qua công vụ bề bộn, vài ngày trước mới trở về, liền lại ra khỏi cửa. Lúc Lục gia ở nhà cũng có hỏi chuyện rượu nho, nói là chờ lúc rượu nho chuyển đến rồi, nếu hắn không ở nhà thì đưa vài vò tới quân doanh.” Chung quản sự cười đáp, “Ta trở về liền tới quân doanh của Lục gia, đưa rượu nho này qua.”

“Cửu gia ở nhà sao?” Liên Mạn Nhi hỏi.

“Cửu gia ở nhà, mỗi ngày khắc khổ học tập, mời được sư phụ võ thuật luyện tập cưỡi ngựa, bắn cung. Lần sau gặp Cửu gia, Mạn Nhi cô nương chưa chắc đã nhận ra.” Chung quản sự cười nói.

Không nhận ra? Trầm Cửu thay đổi rất lớn sao? Còn có thể biến thành cái dạng gì, Liên Mạn Nhi nghĩ thầm, chẳng qua là từ tiểu béo biến thành đại mập mạp thôi, nghĩ như vậy, trong đầu liền hiện lên vóc dáng béo tốt cùng khuôn mặt trung niên mập mạp của Trầm Tam gia.

Năm tháng chính là con dao giết heo, Liên Mạn Nhi 囧囧 nghĩ. Hi vọng Trầm tiểu béo nên người một chút, mặc dù lớn lên không được như Trầm Lục, nhưng nhất định đừng phát tướng thành như Trầm Tam.

Lúc này, hai gã sai vặt mang bạc đi vào, nói là rượu đã chuyển hết lên xe.

Liên Thủ Tín cùng con tới nhận bạc.

Một trăm cân rượu nho, mỗi vò hai mươi cân, tổng cộng là hai nghìn cân, dựa theo giá tiền năm ngoái, mỗi cân hai lượng bạc, tổng cộng là bốn trăm lượng bạc. Chung quản sự mang tới bạc thuần chất năm lượng một thỏi. Cũng không cần kiểm tra, đếm ra lấy tám mươi thỏi bạc là đủ.

Hai bên trao đổi bạc và hàng hóa xong, Chung quản sự mang theo người chuẩn bị cáo từ, Liên gia tự nhiên là muốn mời cơm, vẫn như trước đặt tiệc rượu ở Duyệt Lai tửu lâu ở trấn trên. Một bàn tiệc thượng đẳng giá hai lương bạc chiêu đãi Chung quản sự. Một bàn tiệc trung thượng đẳng giá một xâu tiền chiêu đãi mấy tùy tùng theo tới.

Mỗi tùy tùng đều có hồng bao đỏ thẫm, riêng Chung quản sự tất nhiên dày hơn nhiều, ngoài ra còn có các loại quà quê, đều chuyển lên xe cho Chung quản sự.

Trong số quà quê có một vò nước nho dại, Liên Mạn Nhi cố ý nói cho Chung quản sự, cho nữ nhân và tiểu hài tử uống là tốt nhất.

Ăn cơm xong, sau khi tiễn Chung quản sự đi, người một nhà nhìn bốn trăm lương bạc kia, đều rất vui vẻ.

“Lúc các ngươi chưa trở lại, cha Gia Hưng nói cho ta biết, quanh chúng ta có thể có người muốn bán đất, đều là loại thượng đẳng. Có số bạc này, ta có thể mua thêm không ít.” Liên Thủ Tín cao hứng nói.

“Lát nữa gửi thư cho Ngô Tam thúc, nói nếu có người muốn bán đất liền giữ lại cho chúng ta.” Liên Mạn Nhi liền nói.

“Lát nữa con đi trấn trên tìm Gia Hưng ca nói.” Ngũ Lang liền nói.

Hôm nay là ngày nghỉ của tư thục, Ngũ Lang và tiểu Thất đều ở nhà.

“Chúng ta năm nay giữ lại không ít rượu nho, tặng người ta xong ta thấy còn thừa rất nhiều.” Trương thị liền nói.

“Mẹ, số rượu nho kia không phải đều giữ lại tặng người ta.” Liên Mạn Nhi liền nói. “Con định đưa vài vò tới tửu lâu, quán rượu gửi bán.”

“Gửi bán?”

“Đúng vậy.” Liên Mạn Nhi gật đầu.

Sang năm nhà nàng trồng nho dại, đến lúc đó sợ là thu hoạch hơn năm nay gấp mười lần. Đều đem đi ủ rượu nho, sợ là Trầm gia cũng không dùng được hết số rượu ấy.

Cho nên, phải tìm được đường tiêu thụ rượu nho khác.

Năm nay trước lấy ra vài vò, gửi bán ở các tửu lâu, quán rượu, trước giới thiệu bảng hiệu, sang năm ủ rượu nho xong, chỉ cần các nàng nói bán, dĩ nhiên sẽ có người tới cửa mua.

Hơn nữa sang năm số nho dại kia thu hoạch xuống cũng không chỉ dùng để ủ rượu, một chút nho phẩm chất kém một chút có thể ủ thành nước nho. Năm nay nhà Liên Mạn Nhi ủ hai vò, mỗi vò năm mươi cân, trong đó có một vò, trong quá trình ủ Liên Mạn Nhi phát hiện không thể ủ thành rượu liền đổi thành ủ nước nho. Nước nho dại mùi vị không tệ, thích hợp với nữ nhân và đứa trẻ không thể uống rượu.

“Mạn Nhi nghĩ chu đáo, đi một bước nhìn ba bước.” Liên Thủ Tín và Trương thị đều gật đầu, “Nên như vậy.”

Hôm đó Ngũ Lang đi trấn trên tìm Ngô Ngọc Quý và Ngô Gia Hưng truyền lời, qua hai ngày, quả thật có một tiểu địa chủ họ Vương ở Tam Thập Lý doanh tử muốn bán đất.

Đất muốn bán là ở chân núi Nam Sơn, cách mảnh đất của Liên lão gia tử một mảnh. Là hai khối đất cách nhau một con đường nhỏ, trong đó có một khối đất có cấu tạo và tính chất thượng đẳng, mỗi mẫu chào giá năm lượng bạc, tổng cộng có hai mươi mẫu. Một số khác là đất trung đẳng, mỗi mẫu chào giá bốn lương bạc, có ba mươi mẫu.

Đất tốt, gần nhà, giá cả vừa phải, một nhà Liên Mạn Nhi nhìn xong liền quyết định mua hết.

Năm mươi mẫu, tổng cộng là hai trăm bốn mươi lượng bạc, hôm đó liền viết văn thư khế đất, trả bạc, ngày thứ hai, Ngô Ngọc Quý đã đem khế ước đỏ về.

“Hiện tại các ngươi muốn mua đất cũng rất dễ dàng.” Lúc ăn cơm, Ngô Ngọc Quý cười nói, “Có người muốn bán đất tìm ta, hỏi trước nhà các ngươi có mua hay không? Nếu là các ngươi mua, khẳng định sẽ bán cho các ngươi.”

“Đây còn không phải là công lao của Ngô Tam thúc và Gia Hưng ca à.” Liên Mạn Nhi liền cười nói.

“Công lao này ta không thể nhận.” Ngô Ngọc Quý cười nói, “Thứ nhất, giá cả vừa phải, nhà người bán cần tiền gấp, các ngươi cũng không ép giá. Thứ hai, đương nhiên là các ngươi trả tiền sòng phẳng, không khất nợ. Thứ ba, bán đất cho các ngươi, đất này rơi vào tay chủ nhân tốt, các ngươi có thể chăm sóc thật tốt.”

“Trừ những điều trên, còn có một lý do.” Ngô Ngọc Quý cười to, “Đều là bán, nói với bên ngoài là bán đất cho cổng chào ngự ban của Liên gia, người bán đất kia đều cảm thấy vinh dự…”