Chương 431: Cuối cùng cũng về đến nhà

Liên Tú Nhi thành thân, Tống gia tặng lễ vật nhưng không ai tới mà nhờ Liên Lan Nhi đem quà tới đây. Bây giờ Tống gia lại sai xe ngựa tới, tất nhiên là có chuyện khác.

Mọi người Liên gia thấy hai bà tử kia xuống trước, còn đang băn khoăn người tới là ai, sẽ có chuyện gì. Chờ thấy người hai bà tử đỡ xuống, thì đều kinh ngạc giống Liên Mạn Nhi.

“Đây không phải Anh Tử sao?” Hà thị nhận ra người tới trước, “Nàng tới? Sao lại ngồi xe ngựa của Tống gia?”

Người tới chính là Anh Tử, trang phục gọn gàng, chẳng qua là vẻ mặt có chút bất mãn, buồn bực. Hai bà tử đỡ Anh Tử xuống rồi lại lấy từ trên xe xuống một bao quần áo không nhỏ.

“Anh Tử cô nương.” Một bà tử vịn cánh tay Anh Tử, khuôn mặt tươi cười, giọng không cao không thấp nói, “Ngươi còn không biết đủ, nhìn xem, lão phu nhân và phu nhân thưởng cho ngươi bọc y phục này, cái gì cũng có đủ. Phu nhân nhà chúng ta mềm lòng, sắp đặt cho ngươi tới nhà mẹ đẻ của nàng giải sầu. Đây là Huyện thừa đấy, người bình thường như chúng ta không bước qua được cái đại môn này. Anh Tử cô nương, ngươi có phúc đấy. Cuộc sống sau này, ngươi sẽ sống thật tốt, còn tốt hơn sống ở nhà chúng ta.”

Anh Tử tìm Liên Hoa Nhi nương tựa, hiện tại lại bị lão phu nhân Tống gia và Liên Hoa Nhi đưa tới Thái Thương. Nghe bà tử kia nói chuyện thì chắc định ném Anh Tử cho Liên Thủ Nhân và Cổ thị!

Đây là chuyện gì?

Cha Anh Tử không biết chừng mực, chọc giận Tống Hải Long. Tống gia không phải chỉ cần đuổi Anh Tử ra khỏi cửa thôi sao? Lại còn đường xa đưa tới Thái Thương, là vì sao?

Tâm tư Liên Mạn Nhi xoay chuyển.

Anh Tử và con lớn nhất nhà Vương cử nhân là Vương Ấu Hoài vụng trộm, bị Hoài đại phu nhân mới vào cửa phát hiện, tìm cớ nhốt Anh Tử lại, cuối cùng Anh Tử trốn thoát. Lấy thế lực của Vương gia, nếu muốn giết Anh Tử, hoàn toàn có thể làm được thần không biết quỷ không hay, sau đó cho nhà Anh Tử chút tiền tài, lại đe dọa một lần là có thể làm chuyện lắng xuống. Vương gia và Hoài đại phu nhân lại không làm vậy. Liên Mạn Nhi cho rằng bởi vì Vương gia ở quê nhà trước sau như một làm việc, nên không muốn giết người.

Niên đại này không phải là xã hội pháp chế, coi mạng người như cỏ rác là chuyện thường tình. Nhưng đồng thời niên đại này lại chịu tư tưởng Nho giáo hun đúc, ảnh hưởng. Rất nhiều người mê tín quỷ thần, cảm thấy giết người phạm tội sẽ tổn thương âm đức.

Cũng bởi vì không phải xã hội pháp chế mà người bình thường nếu liên lụy tới quan tòa, thường thường sẽ táng gia bại sản, thậm chí còn nhà tan cửa nát. Vương gia không phải là ác bá, họ hẳn cũng kiêng kỵ cái này.

Hơn nữa một Anh Tử nho nhỏ, một mối quan hệ nam nữ bất chính cũng không thể ép Vương gia hạ độc thủ.

Như vậy Tống gia có phải cũng vậy?

Chắc cũng không khác lắm, Liên Mạn Nhi nghĩ. Nhưng Tống gia phí sức đưa Anh Tử tới Liên gia ở Thái Thương, chuyện này cũng rất thú vị.

Liên Mạn Nhi đang suy nghĩ thì Anh Tử đã đi tới nhờ sự “nâng đỡ” của hai bà tử kia.

“Liên Mạn Nhi.” Anh Tử thấy Liên Mạn Nhi liền dừng bước.

Hai bà tử kia mắt sắc, đều hành lễ với Trương thị, miệng gọi Tứ thái thái, sau đó cũng không để Anh Tử và Liên Mạn Nhi nói chuyện, đã “đỡ” nàng tới chỗ Hà thị, nói hai câu liền vào sân.

Lúc này, xe ngựa của Lục Bỉnh Võ cũng đã tới.

Mấy mẹ con Trương thị một lần nữa nói lời từ biệt với đám người Liên lão gia tử, sau đó liền lên xe.

Ngày đầu tiên tới đây, Liên Kế Tổ và Tưởng thị tới đón các nàng, xe ngựa của các nàng còn không được vào đại môn huyện nha. Mà bây giờ, xe ngựa của Lục Bỉnh Võ tới đón các nàng lại có thể trực tiếp đi vào trước cửa nha môn Huyện thừa.

Tới đây làm khách, những thứ các nàng thấy được chỉ là một góc núi băng, bởi vậy cũng có thể thấy lợi ích bọn người Liên Thủ Nhân nhận được lớn đến đâu.

Xe ngựa đi vào hẻm, đột nhiên nghe thấy có tiếng người quát mắng.

“…Ánh mắt mù, kẻ quê mùa nơi nào đến đây, ***ng vào người đại gia ta.”

Xe ngựa ***ng vào người. Liên Mạn Nhi sợ hết hồn, vội vàng vén rèm xe ngựa nhìn ra ngoài.

“Đứa nhỏ Tiểu Vũ này đánh xe ổn định. Xe này lại không đi nhanh sao lại có thể đâm vào người khác?” Trương thị lẩm bẩm, cũng vén màn xe ra nhìn.

Có hai người đứng trước xe ngựa, trong đó có một nam tử trung niên. Liên Mạn Nhi trí nhớ tốt, thoáng cái liền nhớ ra người này là người nói chuyện bợ đỡ trong quán trà hôm các nàng ra đường. Mà người kia mặc một thân tơ lụa mới tinh, không ngờ lại là Hà lão lục.

Lục Bỉnh Võ đã xuống xe, đang bị Hà lão lục nắm không tha, nói xe đâm vào hắn.

“Hà lão cậu, là ta, Lục gia ở trấn Thanh Dương, ngươi không nhớ ra ta sao?” Lục Bỉnh Võ liền nói.

Hà lão lục ở vùng Tam Thập Lý doanh tử cũng được coi là người có tiếng tăm, vì vậy Lục Bỉnh Võ cũng nhận ra hắn.

Hà lão lục nghe thấy Lục Bỉnh Võ nói vậy, vẫn không chịu buông tay. Hắn vừa ngẩng đầu, nhìn thoáng qua trong xe, đúng lúc thấy Trương thị.

Hà lão lục cuống quít buông Lục Bỉnh Võ ra, vẻ mặt hùng dũng lập tức đổi thành vẻ mặt tươi cười.

“Ôi chao, đây không phải vợ của lão Tứ huynh đệ sao? Giờ đã đi rồi ư? Không ở thêm hai ngày à?” Hà lão lục tiến đến vừa cười nói, vừa gọi kẻ nịnh bợ kia, “Mau, tới đây gặp Tứ thái thái, chính là Tứ thái thái mà ta kể cho ngươi là được cổng chào ngự ban ấy.”

Kẻ kia cũng lập tức tươi cười, đến trước xe hành lễ với Trương thị.

Trương thị nhàm chán nhìn động tác của Hà lão lục, cũng không quan tâm đến hắn.

“Lão Lục à, tiểu Võ đâm phải ngươi sao? Có bị thương không? Có muốn gặp thầy thuốc không?” Trương thị hỏi, nàng dĩ nhiên không tin Lục Bỉnh Võ đâm phải Hà lão lục, thấy điệu bộ này của Hà lão lục cũng đoán được, người này thấy Lục Bỉnh Võ mặc trang phục thương nhân, muốn lừa bịp tống tiền.

Kiếp trước Liên Mạn Nhi có một từ ngữ đặc biệt miêu tả chuyên như vậy, đó là chạm phải đồ sứ. (ý chỉ việc những kẻ lừa đảo bày đồ sứ hỏng ra đường, người đi qua vô tình chạm vào sẽ bị bắt bồi thường…)

Lúc đầu ở Tam Thập Lý doanh tử, Hà lão lục cũng từng làm hoạt động chạm phải đồ sứ này.

“Không có, không có đâm vào, ta chỉ trêu đùa cháu ngoại trai của Lục gia chút thôi.” Hà lão lục lập tức nhếch miệng cười nói.

“Lời này là do ngươi nói đấy.” Trương thị liền nói, “Không ***ng phải là tốt rồi. Lão Lục, ngươi cứ làm việc của ngươi đi. Tiểu Võ, chúng ta đi thôi.”

Trương thị thả rèm xe xuống, Lục Bỉnh Võ lập tức nhảy lên xe, cho xe đi.

Xe ngựa đi qua đường cái phồn hoa của huyện Thái Thương, Liên Mạn Nhi lấy ra ít tiền, mua chút ít cái ăn, sau đó tụ họp với thương đội, ra khỏi huyện thành Thái Thương, đi vào con đường trở về Tam Thập Lý doanh tử.

……

Lúc về đến Tam Thập Lý doanh đã qua buổi trưa, cách nhà còn xa, Liên Mạn Nhi vén rèm xe lên, đã nhìn thấy Liên Thủ Tín đứng trước cửa hàng Liên kí, nhìn về hướng này.

“Cha tới đón chúng ta.” Liên Mạn Nhi cười nói.

Trương thị, Ngũ Lang và tiểu Thất cũng nhô đầu ra khỏi xe, Liên Thủ Tín thấy bọn họ, lập tức mặt mày hớn hở chạy tới.

“Bên ngoài lạnh, đừng xuống xe, trực tiếp vào nhà đi.” Liên Thủ Tín tới trước xe liền trèo lên ngồi cùng.

Lúc đi qua cửa hàng, Triệu thị và Liên Diệp Nhi cũng đều đi ra ngoài.

Cuối cùng xe ngựa dừng tại khóa viện của nhà mới, Trương thị, Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang và tiểu Thất xuống xe, nhờ Lục Bỉnh Võ giúp đỡ, mọi người chuyển đồ từ trên xe xuống.

“Nhiều hơn mấy thứ a?” Liên Thủ Tín nhìn bao lớn bao nhỏ đem xuống.

“Đều là mẹ mua.” Liên Mạn Nhi nói.

Liên Thủ Tín ồ một tiếng, không nói gì khác nữa.

Vào nội viện, Lý thị dẫn Liên Chi Nhi và Trương Thải Vân ra ngoài, mọi người cười cười nói nói vào phòng. Đừng tưởng chỉ rời nhà vài ngày, Liên Mạn Nhi cũng có chút nhớ nhà, về đến nơi, nàng thật cao hứng.

Tất nhiên Trương thị, Ngũ Lang và tiểu Thất cũng giống nàng.

Mà ánh mắt Liên Thủ Tín dừng trên người mấy mẹ con Trương thị lưu luyến không rời đi. Hắn còn ôm lấy tiểu Thất béo lùn chắc nịch, xoay vài vòng, chọc tiểu Thất cười khanh khách như gà mái nhỏ.

“Biết các con hôm nay về, cha con từ sáng sớm đã ra vệ đường đứng chờ, ta nói không thể về sớm đến thế, hắn cũng không nghe.” Lý thị cười nói.

Liên Chi Nhi bưng trà nóng lên cho mọi người uống.

“Ở Thái Thương chơi vui không?” Trương Thải Vân hỏi.

“Cũng được.” Liên Mạn Nhi liền nói.

“Chơi rất vui.” tiểu Thất liền nói.

Ngũ Lang không trả lời vấn đề này.

“Mau tới nhìn xem, ta mua đồ cho mọi người.” Liên Mạn Nhi uống một chén trà nóng, chà xát tay rồi nói.

Mấy bao lớn nhỏ kia cũng bị đem tới đây, đặt trên giường gạch, mọi người cùng mở ra nhìn.

Đầu tiên là mấy bao lớn chứa sợi bông.

“Sao mua nhiều thứ này thế?” Lý thị hỏi.

“Chăn đệm của Chi Nhi sau này, đều phải từ từ làm trước, không đến lúc đó bận không làm nổi” Trương thị nói, “Trong nhà cũng phải làm hai bộ chăn đệm mới, giá bông bên kia rẻ hơn bên này, lại tốt hơn, đi chuyến này, ta mua về nhiều một chút. Mẹ, bông này rất tốt…”

Trương thị lấy bông ra cho Lý thị nhìn.

“Lúc mẹ trở về cũng cầm mấy cân theo, làm áo bông cho bọn nhỏ.

“Đây là cái gì? Rất nặng.” Liên Thủ Tín chỉ vào túi hạt lúa mì hỏi.

“Là hạt lúa mì.” Liên Mạn Nhi nói, “Cha, năm sau nhà chúng ta cũng trồng lúa mì.”

“Đúng vậy đó, cha, chúng ta trồng lúa mì, sau này sẽ có bột mì trắng để ăn.” tiểu Thất liền nói.

Trương thị lấy vải bông mua cho mọi người ra, cái nào bao nhiêu tiền, so sánh với chỗ này rẻ hơn bao nhiêu, Trương Thải Vân, Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi cũng vây quanh, ríu rít bình luận về chất lượng và màu sắc của vải bông.

Xem xong mấy thứ này, Liên Mạn Nhi lại mở một bọc nhỏ ra, lấy mấy thứ đồ bên trong ra.

Năm chuỗi vòng tay mã não đỏ, năm đôi khuyên tai bạc khảm ngọc xanh, năm con lật đật, năm chiếc khăn lụa.

“Thải Vân tỷ, tỷ của muội, Gia Ngọc, Diệp Nhi và muội, chúng ta năm người mỗi người một bộ.” Liên Mạn Nhi nói.

Lúc này Triệu thị dẫn Liên Diệp Nhi tới, mấy đứa trẻ vui vẻ cầm lấy đồ, phần của Ngô Gia Ngọc do Liên Chi Nhi giữ.

Trừ những thứ này, còn có quà cho Liên Thủ Tín, Lý thị, đám người Ngô Gia Hưng, cũng không vội mở ra xem, Liên Mạn Nhi lại mở một bao khác ra.

“Thịt lừa nướng ở Thái Thương, còn có thịt lừa ngũ vị hương.” Liên Mạn Nhi chỉ vào mấy gói giấy dầu, nói, “Buổi tối hâm nóng là có thể ăn.”

Đây là đồ mua vào ngày các nàng trở về, khiến cho mọi người đều được nếm thử vị thức ăn ngon, đặc sắc của Thái Thương. Hai loại thức ăn này cũng không dễ biến chất, hơn nữa hiện tại thời tiết lạnh, treo ngoài xe ngựa là có thể giữ không hỏng.

“Cha và mẹ đều tốt chứ? Hôn sự của Tú Nhi như thế nào?” Liên Thủ Tín hỏi.