Chương 420: Nghỉ Trọ

Editor: Lãnh phong

Liên Lan Nhi đem giò thịt bưng lên cho Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất, Liên Mạn Nhi cũng không chối từ, chỉ là lớn tiếng nói lời cảm tạ ơn.

Chu thị nghe thấy âm thanh liền quay đầu lại thì nhìn thấy động tác Liên Lan Nhi đặt bát giò thịt kia xuống. Liên Lan Nhi quay lại cười với Chu thị. Chu thị trong nội tâm tức giận nhưng bất kể như thế nào vẫn phải giữa mặt mũi cho con gái, không thể trước mặt mấy người Trương thị khiến mặt mũi con gái quá khó coi. Bởi vậy Chu thị đành phải nhẫn nhịn, liền dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, quay người đi đưa lưng về phía bàn.

Nếu như là ngày trước, Trương thị chắc chắn là sẽ ăn không ngon. Từ nhỏ đã tiếp nhận tư tưởng giáo dục lấy chữ Hiếu làm đầu, người bề trên tức giận, nàng làm vãn bối trong nội tâm liền cảm thấy không yên. Bây giờ vẫn vậy, thấy Chu thị biểu hiện như thế trong lòng Trương thị vẫn có chút không thoải mái nhưng nàng nhớ trên đường đi đã nói chuyện rõ ràng với Liên Mạn Nhi rồi. Nàng bây giờ là khách, hơn nữa là vì mình, vì bọn nhỏ, vì cái nhà này, nàng không thể lại thuận theo những tật xấu kia của Chu thị.

Bởi vậy, tuy nội tâm Trương thị không yên nhưng biểu hiện ra bên ngoài vẫn là ung dung, tự tại. Nên ăn thì ăn, nên uống thì uống.

Thấy Trương thị không chịu thua, Chu thị bên kia tức giận nuốt không trôi cơm, cứ thế mà để bụng đói trôi qua bữa ăn này.

Ăn xong, trời bắt đầu tối. Liên lão gia tử mang theo Ngũ Lang trở lại phòng, Cổ thị cùng Tưởng thị cũng đã tới. Giờ tới việc an bài chỗ nghỉ ngơi buổi tối cho mấy mẹ con Trương thị.

Đây vốn là một viện nhỏ, Liên gia gần 20 người đều ở đây vốn đã chen chúc. Liên Lan Nhi dự tính là để mấy mẹ con Trương thị tới đây sẽ ở cùng phòng Chu thị đang ở. Một gian phòng vốn đã có năm người, trong đó còn có một tân Mẹ đợi gả Liên Tú Nhi, nếu như mẹ con Trương thị vào ở nữa thì cũng quá là chật chội rồi. Xem sắc mặt Chu thị cũng không nguyện ý cho mẹ con nàng vào ở. Về phần các phòng ốc khác cũng không khác biệt lắm, không thể an bài mẹ con Trương thị vào ở được.

“Như thế này đi…” Trương thị mở lời “Ta mang bọn nhỏ đi quán trọ nghỉ tạm, sáng mai chúng ta lại quay lại.” Đây cũng là mấy mẹ con đã thương lượng trên đường đi cả rồi. Nếu ở lại đây bất tiện thì họ sẽ dứt khoát ra trọ ở khách điếm nhà lão Vương.

“Như vậy sao có thể a!” Cổ thị vội vàng ngăn lại, lại quay sang nói với Chu thị “Mẹ, người xem, vợ lão tứ mang theo mấy hài tử, lặn lội đường xa đến đây rồi, buổi tối sao có thể ở ngoài.”

“Thích ở đâu thì ở đó đi” Chu thị không kiên nhẫn mà nói.

Liên Lan Nhi ở một bên nháy mắt với Chu thị, Chu thị lại trừng mắt nhìn Liên Lan Nhi.

“Chuyện này còn có gì mà phải thương lượng nữa.” Liên Lan Nhi cười nói “Cứ để cho vợ lão Tứ cùng Mạn nhi và tiểu Thất ở cùng chúng ta chứ sao. Nằm gọn vào một chút cũng thân thiết hơn. Ngũ Lang…”

“Thôi đừng.” Trương thị xua tay “Ngày mai Tú nhi còn phải xuất giá, nếu như vậy thì quá chật, buổi tối muội ấy sẽ ngủ không ngon. Chúng ta tốt hơn là vẫn ra ở quán trọ.”

Tưởng thị vội vàng nói: “Tứ thẩm, người đừng nói cái gì mà quán trọ nữa. Cháu cùng Mẹ đều đã bàn bạc tốt rồi, cháu và Kế tổ đem cái phòng kia dọn dẹp ra, tứ thẩm cùng Ngũ Lang, Mạn nhi, tiểu Thất có thể vào nghỉ tạm.”

Trương thị vội nói: “Vậy sao được. Chúng ta ở đấy, hai vợ chồng cháu còn bé Nữu Nữu thì ở đâu?”

“Tứ thẩm Kế Tổ à. Thẩm không phải lo lắng cho bọn chúng đâu. Bọn chúng đều có chỗ ở cả rồi, để cho Nữu Nữu ở trong phòng chúng ta, Kế tổ cùng vợ hắn đi ở nhà khách huyện nha.”

Phủ huyện nha có một vài phòng ở phía đông để làm phòng khách, chủ yếu là nơi chiêu đãi quan lại thượng cấp. Liên Mạn Nhi nghe thấy vậy trong lòng không khỏi khẽ suy ngẫm.

Trước đó có nghe mấy người Liên lão gia tử, Hà thị, Triệu Tú Nga nói chuyện. Có vẻ như Liên Thủ Nhân lăn lộn ở huyện Thái Thương cũng không được như ý, khắp nơi bị tri huyện áp chế, thậm chí ngay cả cửa của một tiểu viện nhỏ này, cũng không thể tùy ý ra vào. Làm sao hiện tại có thể an bài người vào ở nhà khách của huyện nha được. Hay vẫn là nhờ chút vinh quang của Liên Tú Nhi a?

Liên Mạn Nhi không khỏi vụng trộm liếc nhìn Liên Tú Nhi. Hà thị chẳng phải đã từng nói qua Trịnh gia kia không chỉ là nhà giàu có mà còn là quan lại thế gia sao, đến tri huyện thấy người Trịnh gia cũng phải cúi đầu khom lưng đấy. Liên Tú Nhi gả vào Trịnh gia cũng là biểu hiện cho Liên gia cùng gia tộc quyền thế địa phương có quan hệ thông gia, Liên Thủ Nhân bây giờ tại huyện Thái Thương cũng đã có núi lớn để dựa vào.

Cái này gọi là phép vua thua lệ làng.

Đã có tầng quan hệ này, tri huyện kia về sau sợ cũng phải nhường Liên Thủ Nhân ba phần rồi. Vì thế lúc này có thể đồng ý cho mấy người của Liên gia tới ở nhà khách của nha huyện cũng là chuyện có thể lý giải.

Trương thị nói: “Bên ngoài có chỗ ở cả rồi, tốt hơn vẫn là ta mang theo bọn nhỏ ra ngoài, không thể để cho mọi người…”

Tưởng thị cười nói: “Tứ thẩm, đã tới đây rồi thì cũng xem như là nhà mình, ngài đừng khách khí nữa. Mọi người ngồi xe ngựa cả đoạn đường dài chắc cũng mệt mỏi rồi. Giường bên kia, cháu đã đốt ấm, đệm chăn cũng trải ra rồi, tứ thẩm, bây giờ cháu cùng mọi người qua đấy thu dọn luôn, xong sớm nghỉ ngơi sớm.”

“Vậy cũng được.” Thấy Cổ thị cùng Tưởng thị nhất quyết an bài như vậy, Trương thị cũng đành cười đáp ứng.

Liên lão gia tử dường như rất hài lòng với cách an bài như vậy, ngồi ở trên giường híp mắt, gật gật đầu.

Trương thị liền mang theo Ngũ Lang, Liên Mạn Nhi và tiểu Thất từ phòng trên cáo từ đi ra, đi theo Tưởng thị dẫn đường tiến vào đông sương phòng.

Vừa vào phòng Liên Mạn Nhi đã thấy có làn hơi ấm phả vào mặt, hóa ra là trong phòng đã đốt sẵn chậu than. Tưởng thị cũng đã thu thập phòng này gọn gàng sạch sẽ. Trên giường nằm và dưới đất cũng đều trải một hàng chăn đệm. Liên Mạn Nhi lơ đãng sờ tay xuống phía dưới đệm giường, rất tốt, giường đã đủ nóng.

Tưởng thị liền bưng nước ấm tới để mấy mẹ con rửa mặt.

Trương thị liền hỏi Tưởng thị: “Người nhà mẹ đẻ của vợ Nhị Lang cũng ở thế này sao?”

Tưởng thị đáp: “Vốn định dọn ra một gian phòng ở Tây sương phòng cho họ nhưng bọn họ không muốn ở, nói là ra ở nhà người quen. Thật vất vả mới tới đây, cháu còn đang nghĩ có thể trò chuyện nhiều thêm chút a.”

“Vợ Kế Tổ à, Trịnh tiểu công tử, cháu đã gặp qua chưa? Bộ dạng thế nào, nghe Nhị thẩm các cháu nói, hắn đặc biệt tuấn tú?” Trương thị nhịn không được muốn buôn chuyện với Tưởng thị. Đương nhiên, nàng hỏi Tưởng thị những điều này còn có một tầng ý tứ khác. Hà thị miệng rộng kia nói khó có thể tin được, ngược lại Tưởng thị là người không biết nói láo, là người có thể tin được.

Tưởng thị cúi đầu, bỏ khăn Liên Mạn Nhi vừa dùng vào trong chậu, một bên vừa giặt khăn, một bên vừa trả lời Trương thị: “Cháu nghe nói người ta đều bảo Trịnh tiểu công tử như vậy nhưng cháu cũng chưa từng gặp qua. Cháu từ Tam Thập Lý doanh tử trở lại đây thì việc hôn sự này cũng ấn định rồi, thời gian có chút gấp, đoán chừng là Trịnh gia bên kia cũng vội vàng chuẩn bị, nên không thấy có người đến nữa. Nhà chúng ta tuy đồ cưới cho tiểu lão cô đều chuẩn bị cả rồi nhưng cũng còn nhiều thứ nữa phải lo, mỗi ngày đều bề bộn nên cháu … Không sợ Tứ thẩm cười chứ, chuyện này cháu cũng không rõ đầu đuôi ra sao, bà nội và mẹ chồng giao cho làm cái gì thì cháu biết việc đó thôi.”

Đợi mẹ con Trương thị lau rửa xong xuôi, Tưởng thị liền thu dọn đồ đạc rồi cáo từ: “Mẹ chồng cháu còn có nhiều việc phân phó, sợ là đêm nay cũng không có nghỉ ngơi. Tứ thẩm, mọi người cứ hảo hảo nghỉ ngơi, sáng mai cháu đến gọi mọi người.”

Trương thị vốn định trò chuyện thêm với Tưởng thị một chút nữa nghe nàng nói vậy cũng không tiện giữ nàng lại. Tưởng thị đi rồi, mấy mẹ con cũng không có việc gì liền lên giường đi ngủ. Tuy đi đường xa mệt mỏi nhưng cũng không thể nằm xuống là ngủ được ngay, mấy mẹ con lại nằm trong chăn nhỏ giọng tán gẫu.

Trương thị nhỏ giọng nói với Liên Mạn Nhi: “Xem chừng, buổi tối vừa rồi bà nội con tức giận đấy. Ta còn thấy bà lầm bầm gì đó nữa. Chắc hẳn lúc đó là đang nói chúng ta không có quy củ gì cả.”

Liên Mạn Nhi híp mắt cười cười: “Mẹ, người có thấy chúng ta làm vậy là không quy củ hay sao? Trước giờ dù chúng ta có làm gì, thì nội cũng không vừa mắt, còn lấy quy củ ra mà làm khó chúng ta nữa. Vẫn là câu nói đó. Người kính ta một thước, ta kính người một trượng. Bà trước hết không theo quy củ, một chút cấp bậc lễ nghĩa đãi khách cũng không có chú ý, khi dễ chúng ta vẫn là người như trước kia hay sao. Gặp phải tình huống này mà còn nói quy củ với người ta không phải là tự làm khổ mình sao?”

“Mẹ xem, hôm nay chúng ta như vậy, nội có tức giận, hờn dỗi nhưng cũng không dám nói gì. Đây là trong lòng nội cũng hiểu rõ cả, nếu bà có nói gì, chúng ta không chịu ủy khuất, nói rõ ràng ra là bà không đúng. Dù sao việc lão cô xuất giá cũng là chuyện đại sự, bà cũng biết chúng ta không chịu thiệt càng không dám náo loạn. Nếu náo loạn lớn lên làm hỏng chuyện lớn cả đời của lão cô, chính bà không phải là người đau lòng nhất sao?”

Tiểu Thất hỏi: “Tỷ, có phải hôm nay tỷ đặc biệt giận cô cả không? Tỷ lại không đổi đồ ăn của người khác, chỉ đổi đồ ăn của Ngân Tỏa và Cô cả”

Liên Mạn Nhi chỉ cười không nói gì. Trương thị cũng hỏi: “Đúng vậy a, Mạn nhi, ngoại trừ lão cô ra thì cô cả chính là người bà nội con quý nhất. Con lại đi trêu chọc vào cô ấy làm gì khiến cho bà nội con càng tức giận.”

Liên Mạn Nhi đáp: “Không phải vậy đâu mẹ. Con nhằm vào cô ấy là vì con biết chắc chắn cô sẽ thuận theo chúng ta, hơn nữa lại để bà nội không thể phát tác vì chuyện này.”

Trương thị nghe xong có chút không hiểu phải hỏi lại: “Sao lại có chuyện như vậy?”

“Mẹ, người thấy hôm nay cô cả cư xử với chúng ta như thế nào?

“Mẹ cũng đang muốn nói tới cái này, mẹ cũng thấy kỳ quái, cô con với chúng ta vốn dĩ chẳng bằng mặt lại càng không bằng lòng sao tự nhiên hôm nay lại đối tốt với chúng ta như vậy? Thậm chí dường như mẹ còn thấy có chút nịnh bợ nữa.”

“Mẹ, cảm giác của mẹ không có nhầm đâu.”

“Vì sao lại vậy? Không phải là nàng ta vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn dỗ dành ta rồi theo ta nói chuyện kia à?”

Ngũ Lang nằm bên Trương thị hừ một tiếng, hiển nhiên cái đề tài này hắn không thích một chút nào. Ngũ Lang buồn bực nói: “Sau lưng nói xấu, trước mặt nịnh bợ, nghĩ chúng ta đều ngu ngốc cả sao.”

Mạn nhi nói: “Cũng có thể là như vậy nhưng con thấy có một khả năng khác còn lớn hơn. Cô nịnh bợ chúng ta như vậy vì lần trước cô cùng cha chúng ta trở mặt rồi, cô biết rõ trong nhà chúng ta hiện tại do mẹ định đoạt. Đây là cô muốn giao hảo với chúng ta một lần nữa.”

Nhà nàng hiện có cổng chào ngự tứ, sự nghiệp cũng phát triển thuận lợi, Ngũ Lang và tiểu Thất đang học tập tốt ở trường. Chỉ cần là người có chút tính toán đều nhìn ra nhà nàng còn có thể phát triển hơn nữa. Liên Lan Nhi không phải là người ngu, nhất thời sai lầm mới trở mặt với Liên Thủ Tín, đợi đến lúc trở về nghĩ thông suốt đương nhiên sẽ hối hận muốn tìm cách vẫn hồi. Có một cửa thân quen lui tới như Liên Thủ Tín, Liên Lan Nhi có trăm cái lợi mà không có một cái hại.

Liên Mạn Nhi cười nói: “Cô cũng không phải người phúc hậu gì, nhà chúng ta cùng cô lại cũng không có tình cảm thân thiết. Cô có cái tâm tư này, chúng ta thuận tiện lợi dụng một chút không phải càng tốt sao?”