Chương 276: Cái hộp rau hẹ

“Chuyện này trong thôn đại đa số mọi người đều biết. Mấy đứa trẻ các con đừng đi ra ngoài nói lung tung.” Liên Thủ Tín thấy Liên Mạn Nhi giật mình như thế, liền nói.

“A” Liên Mạn Nhi a một tiếng, theo nàng biết, hồ tử là thổ ngữ (tiếng địa phương) nơi này, chỉ thổ phỉ. Lão Kim đã từng làm thổ phỉ, trách không được hắn dám cho vay nặng lãi, Liên Mạn Nhi nghĩ.

“Thiên chân vạn xác, ông ngoại con cũng đã từng nói qua chuyện này.” Trương thị gật đầu nói, “Hình như là lúc hắn còn rất nhỏ, mọi người trong nhà bị kẻ thù giết, chỉ còn lại một mình hắn. Hắn liền đi làm thổ phỉ, sau đó giết chết cả nhà kẻ thù của hắn. Sau đó hắn cưới vợ, không làm thổ phỉ nữa, ở lại thôn này mua nhà, trong tay có thừa tiền, bắt đầu cho vay.”

Mấy câu nói ngắn ngủn, Trương thị nói với giọng điệu bình thản, nhưng nội dung lại kinh tâm động phách _ (chấn động lòng người) _ như thế.

“Lão Kim ăn xài rộng rãi, quan phủ địa phương đều thông suốt, đến huyện thái gia cũng phải cho hắn vài phần mặt mũi. Hắn là người rất nổi tiếng a, không cùng một đường với chúng ta.” Liên Thủ Tín thở dài nói.

“Nhìn bộ dáng làm việc của hắn hôm nay, vẫn còn phong cách của thổ phỉ ngày xưa.” Trương thị nói, “Nếu hôm trước ta hồ đồ để cho bọn họ giúp đỡ trồng trọt, vậy khẳng định hắn sẽ tưởng chúng ta hứa gả khuê nữ của mình cho hắn.”

“Còn không phải vậy, nếu không tại sao ta lại nhất quyết không cho bọn họ giúp đỡ.” Liên Thủ Tín gật đầu nói.

“Cha bọn nhỏ, hôm đó ngươi làm rất đúng.” Trương thị nói.

“Nhà Lão Kim làm việc gì cũng mang theo chút bộ dáng của thổ phỉ, nếu hôm đó chúng ta không từ chối. Người ta sẽ nghĩ, chúng ta chấp nhận gả khuê nữ của mình cho nhà lão Kim, sợ là cho dù có người muốn đến làm mai, cũng không dám vào cửa. Nói gì chúng ta cũng phải làm rõ việc này.” Liên Thủ Tín nói.

“Đúng, ta vừa rồi cũng thả ra tin tức, chuyện này ta không muốn.” Trương thị liền nói, “Phỏng chừng lúc này, tin tức đã đến tai lão Kim gia.”

“Vậy thì tốt.” Liên Thủ Tín nói, “Để tránh khỏi việc hắn tìm bà mai tới cửa.”

“Ai, ” Trương thị thở dài, “Đứa nhỏ Hỉ Bảo kia, nói thật, ta cũng rất thích. Nhưng gia đình của hắn…việc hôn nhân này, nói gì cũng không thể. Chi Nhi tính tình mềm mại, giống ta, sau này làm mai cho Chi Nhi, thì phải chọn đứa nhỏ nhân phẩm tốt, thân gia cũng phải cá tính tốt.”

“Ừ.”

“Thời gian trôi qua thật nhanh a, nhoáng một cái, Chi Nhi của chúng ta đã là đại cô nương, muốn nói hôn sự.” Trương thị lại bắt đầu nói đâu đâu, “Ta vừa rồi ở bên ngoài nói, muốn Chi Nhi ở với chúng ta thêm hai năm. Mấy năm nay, đứa nhỏ này đi theo chúng ta chịu nhiều cực khổ. Hiện tại, cuộc sống mới hơi tốt một chút, ta không nỡ để cho nàng xuất giá. Cho dù nhà chồng có tốt thế nào, thì làm vợ cũng không giống làm khuê nữ. Ta cứ từ từ mà tìm, nếu có chỗ tốt thì cứ đính hôn trước, chờ nó lớn thêm chút nữa, chúng ta chuẩn bị nhiều đồ cưới một chút, rồi mới để cho nó xuất giá.

“Đúng.” Liên Thủ Tín gật đầu

“Nên chuẩn bị đồ cưới nhiều một chút.” Liên Mạn Nhi cũng gật đầu.

“Đứa nhỏ Hỉ Bảo kia, ai… Gia đình của hắn, Chi Nhi vào cửa khẳng định sẽ không được yên ổn. Tương lai, Chi Nhi của chúng ta phải gả cho gia đình như thế nào đây…” ánh mắt Trương thị bắt đầu xa xăm.

Trong lòng Liên Mạn Nhi cười trộm, đây chính là tâm tư của mẫu thân có nữ nhi sắp trưởng thành sao ?

“Mẹ, Mạn Nhi, mọi người còn chưa chuẩn bị xong sao?” Bên ngoài truyền đến tiếng của Liên Chi Nhi.

“Tốt lắm, đến đây.” Liên Mạn Nhi đứng lên đáp.

“Bây giờ cũng không còn sớm, chúng ta đi về trước. Chàng cũng nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải dậy sớm.” Trương thị cũng đứng lên, lại dặn Liên Thủ Tín vài câu, liền cùng Liên Mạn Nhi từ trong phòng đi ra.

Đi đến ngoài phòng, tụ họp Triệu thị, Liên Chi Nhi và Liên Diệp Nhi, mọi người cùng nhau về nhà cũ.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra, ngày hôm sau, sớm làm xong việc ở cửa hàng. Người một nhà lại vội vàng đi đến miếng đất phía nam, sáu mẫu đất ngày hôm qua còn chưa trồng xong, hôm nay còn phải trồng thêm một ngày.

Liên lão gia tử mang theo một đám người sớm đã ở ngoài ruộng rồi, hôm nay người đến làm việc lại tăng hơn so với hôm qua.

Hai cha con Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ như trước đi theo phía sau Liên lão gia tử, Cổ thị, Tưởng thị và Liên Đóa Nhi đi theo phía sau Liên Kế Tổ. Nhị lang cầm cuốc sắt trong tay, đang bào rãnh. Hà thị ngày hôm làm việc chưa có tới. Xem ra là ở nhà chấp hành an bài thay phiên nhau nấu cơm an của Chu thị.

Liên Mạn Nhi âm thầm chắc lưỡi, năng lượng làm ầm ĩ của Triệu Tú Nga thật đúng là không nhỏ. Nhưng mà, cũng không thể hoàn toàn quy công lao này cho Triệu Tú Nga, Liên Mạn Nhi nghĩ vậy, không khỏi liếc nhìn Liên lão gia tử một cái.

Nghé con kéo cày ở phía trước, Liên Mạn Nhi mang theo rổ gắt gao đi theo phía sau. Bởi vì theo sat phía sau, nên nàng có thể nghe thấy thanh âm cày đất sàn sạt. Hôm nay Liên Mạn Nhi tiếp nhận công việc của Liên Chi Nhi ngày hôm qua, phụ trách gieo giống.

“Cha, cha xem con làm tốt không?” Liên Mạn Nhi hỏi Liên Thủ Tín.

Liên Thủ Tín tranh thủ lúc rảnh rỗi quay đầu nhìn thoáng qua, liền cười gật đầu.

“Tốt, Mạn Nhi nhà của ta làm rất đẹp.” Liên Thủ Tín khen ngợi.

Mặc dù còn chưa lưu loát như Trương thị, nhưng Liên Mạn Nhi gieo hạt cũng tương đối đều đặn. Nàng theo sát cái cày, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh.

Liên Mạn Nhi được khen, trong lòng đều trên mặt đều cao hứng. Nàng đang suy nghĩ, phải chăm chỉ trồng trọt, đến lúc thu hoạch vụ thu, có thể thu được nhiều đậu phộng. Thu nhiều thêm một ít đậu phộng, có thể bán thêm chút tiền. Hơn nữa, còn có những khoản thu khác, có thể mua thêm vài chục mẫu. Đến lúc đó, nàng lại thương lượng với Trương thị và Liên Thủ Tín, các nàng phụ trách rang đậu phộng, giữ lại đậu phộng rang, để dành ăn những lúc thèm.

Liên Mạn Nhi đang cao hứng, đột nhiên nghe thấy một tiếng chói tai ‘ai ôi’ vang lên bên cạnh, Liên Mạn Nhi hoảng sợ, vội vàng ngẩng đầu, theo tiếng kêu nhìn qua.

Ở ruộng bên cạnh, Cổ thị đứng ở trong rãnh, thân mình lay động một chút, ngã xuống trên mặt đất, rổ đậu phộng trong tay nàng, vung vãi ra đất. Tưởng thị đứng ở phía sau Cổ thị không xa, tiến lên đỡ, kết quả chưa nâng được Cổ thị, ngược lại nàng cũng té lăn quay. Tiếp theo Liên Đóa Nhi cũng chạy tới, nàng một người đương nhiên không đỡ nổi hai người, ba nữ nhân chân nhỏ chồng chất lên nhau, biến thành đầy người đều là đất.

Tất cả mọi người đều ngừng công việc trong tay lạị, Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ xông về phía trước, nâng Cổ thị và Tưởng thị, còn có Liên Đóa Nhi dậy.

Cổ thị ai u ai u kêu, nói là trật chân, Tưởng thị nói đau thắt lưng, Liên Đóa Nhi nhỏ giọng khóc.

Đất này đương nhiên không có đường bằng phẳng, đường nhỏ, mà đều là một cái rãnh một cái rãnh, rãnh vừa nhỏ vừa sâu, đất lại vô cùng xốp. Chân của Liên Mạn Nhi to nên khi đi cũng không có cảm giác gì, nhưng đổi lại thành chân nhỏ, không có thói quen làm việc, vướng chân, bị ngã là chuyện không thể tránh khỏi.

Tình cảnh có chút bối rối.

“Nếu không, đưa mẹ con trở về trước đi.” Liên Kế Tổ nói, dùng giọng điệu thương lượng hỏi.

“Đúng, đưa nương con trở về trước đã.” Liên Thủ Nhân cũng nói theo, nhưng lại dùng giọng điệu khẳng định.

Tuy rằng nói thế, nhưng hai cha con đều nhìn Liên lão gia tử.

“Trước tiên, đỡ người sang bên cạnh nghỉ một lát.” Trên mặt Liên lão gia tử không có biểu tình gì, nói.

Cha con Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ liền cũng không dám nói thêm gì nữa, đỡ Cổ thị và Tưởng thị đến một bên, liền trở về làm việc.

“Trước khi làm xong, ai cũng không cho phép đi.” Liên lão gia tử nói một câu như vậy, liền cúi đầu làm việc.

Nhớ đến lúc thu hoạch vụ thu năm trước, Liên Kế Tổ nói trật chân, Liên lão gia tử liền sai người đưa hắn về nhà. Liên Mạn Nhi nghĩ thầm, lần này Liên lão gia tử đã quyết tâm rồi.

Cổ thị và Tưởng thị mang theo Liên Đóa Nhi ở bên cạnh nghỉ ngơi một lúc, không biết có phải chịu không nổi ánh mắt xa gần của người khác hay không ? Hay là các nàng không đành lòng nhìn người khác làm việc, mà đều chậm rãi đi trở về ruộng.

“Nên như vậy, làm nhiều làm ít không nói, nhưng phải có bộ dáng làm việc.” Liên Thủ Tín đỡ cày, nhỏ giọng nói.

Mỗi khi đến thu hoạch vụ thu, gia đình nhà nông người ta, trong nhà có bao nhiêu người, trừ những người quá cao tuổi và trẻ em quá nhỏ, còn lại đều phải làm việc. Giống như theo như lời Liên Thủ Tín, cuối cùng làm bao nhiêu không nói, nhưng mỗi người đều phải làm hết sức mình.

“Đã sớm nên như vậy.” Liên Mạn Nhi cũng nhỏ giọng nói. Nếu trong nhà sớm được như vậy, thì ai cũng không thể nói gì. Nhưng trải qua mấy năm nay, Liên lão gia tử mới như vậy, tính tình Liên Thủ Tín và Trương thị đôn hậu, Liên Thủ Lễ và Triệu thị thành thật, nên không nói gì. Nhưng mấy người Liên Thủ Nhân, Cổ thị, trong lòng bọn họ khẳng định rất oán trách Liên lão gia tử, Liên Mạn Nhi suy nghĩ.

Đến buổi trưa, vẻ mặt Hà thị tươi cười, mang theo Liên Nha Nhi đến đưa cơm đúng thời gian, một nhà Liên Mạn Nhi cũng tạm thời kết thúc công việc, về nhà ăn cơm, chợt nghe trong đám người ăn cơm kia, có người nói chuyện.

“Đứa nhỏ trong bụng Tú Nga động đậy!”

“Trong cơm có cát, lúc vo gạo, vo không sạch.”

“Còn có chút chưa chín kỹ.”

“Làm gì xoi mói nhiều như vậy. Ta ăn thấy rất tốt.”

……

Cuối ngày, một nhà Liên Mạn Nhi đã gieo hạt đậu phộng xong rồi, vừa đến tối, các nàng liền thu công.

Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất như trước ngồi trên xe, hai đứa trẻ nhỏ giọng nói chuyện, thỉnh thoảng còn quay đầu liếc nhìn Trương thị một cái.

“Hai đứa nói thầm gì đó?” Trương thị liền hỏi.

“Mẹ, Diệp nhi tỷ nói, buổi tối tỷ ấy muốn ăn bánh rau hẹ, bột mì.” Tiểu Thất và Liên Mạn Nhi trao đổi ánh mắt một cái, liền cười nói với Trương thị.

Sao Trương thị lại không nhìn ra chút tâm tư này của tiểu nhi tử, cũng cười.

“Muốn ăn bánh đúng không ? Vậy chúng ta ăn bánh.” Trương thị nói.

Trồng trọt là công việc dùng nhiều thể lực, phải ăn nhiều, để bổ sung thể lực cho mọi người.

“Mẹ, rau hẹ của chúng ta còn chưa lớn.” Liên Chi Nhi nói.

Rau hẹ năm nay các nàng trồng, mới cao có hai tấc, mấy ngày nữa mới có thể ăn. Mà rau hẹ trong hậu viện nhà cũ, đã già hết rồi, không thể ăn.

“Vợ Xuân Trụ ngày hôm qua có nói với mẹ, rau hẹ nhà nàng đã ăn được. Bảo mẹ nếu muốn ăn, thì đến nhà nàng cắt về ăn.” Trương thị nói, “Một hồi ta qua nhà nàng cắt ít rau hẹ.”

Gia đình nhà nông nào cũng trồng một vườn rau nhỏ, thường xuyên mượn ít hành, mấy bó hẹ của nhau.

“Còn con đi mua chút thịt.” Liên Mạn Nhi nói, “Cha, cho con ít tiền.”

“Trong tay cha làm gì có tiền, lại muốn khấu trừ vào tiền công của cha, đúng không?” Liên Thủ Tín cười khổ nói, “Mạn Nhi, nói thật, con trừ tiền công của cha đến năm nào tháng nào rồi ?”

Liên Mạn Nhi nghiêng đầu, vụng trộm cười, cả nhà đều nở nụ cười.