Chương 4: Người Xưa, Chuyện Cũ (2)
Mười mấy phút sau, đường tẩu đã lái xe vào trong một tiểu khu hạng sang.
Đậu xe xong, nàng dắt hai người Khương Ninh tiến thẳng về phía thang máy, đi lên lầu chín.
Căn nhà của bác cả khá rộng, áng chừng phải trên 180 mét vuông, tổng cộng có 5 phòng ngủ và 2 phòng sinh hoạt chung, cả nhà đi tới đi lui vẫn thấy rộng rãi.
Bác cả của Khương Ninh có mở một quán ăn không quá lớn, nhưng đã kinh doanh được hơn 15 năm, thuộc kiểu quán xưa cổ truyền, ngày thường có rất nhiều khách quen lui tới ủng hộ.
Vài năm gần đây, việc kinh doanh ngày càng khá hơn, một năm bác có thể kiếm được tới ba bốn trăm ngàn tệ. Căn nhà mà bác đang ở chính là dùng lợi nhuận trong 2 năm để mua.
Trước mắt giá nhà ở Vũ Châu sẽ không tăng lên quá nhiều, phải sau giai đoạn 2017 mới bước vào thời kỳ tăng vọt. Chẳng hạn như căn nhà này, hiện tại có giá khoảng 5000 tệ, sang năm sẽ tăng dần lên 8000 rồi 10.000, qua 2017 thì chính là một đường tăng cao khó dừng.
"Thanh Nga với Khương Ninh tới rồi đấy à, mau mau vào trong đi." Bác gái đã đứng đợi sẵn ở cửa, mỉm cười đưa cho bọn họ hai đôi dép đi trong nhà.
Khương Ninh lễ phép chào hỏi rồi thay giày, bước lên sàn gỗ đi vào trong.
Vốn bài trí trong nhà thiên về hướng Trung Hoa cổ, nhưng bác cả không học rộng, tính thẩm mỹ không quá cao, lại ưa thích kết hợp một chút văn hóa phương Tây vào nhà ở, vì vậy chỉ cần vô trong liền đập ngay vào mắt là chiếc đèn trần cỡ lớn đậm nét ngoại quốc. Tính ra cũng là một điểm nhấn “đặc sắc” trong căn nhà kiểu cổ này.
"Đặt tạm hành lý ở đây trước đã, ta dẫn các ngươi đi xem phòng ngủ.” Bác gái nói: "Có cần gì thì cứ nói với ta, ta sẽ dẫn các ngươi đi mua bổ sung sau."
Nghe vậy, Khương Ninh liền lên tiếng: "Bác à, không cần làm phiền người vậy đâu, ta tính sẽ thuê một căn phòng trọ gần trường, như vậy cũng tiện việc đi học hơn."
Lời này vừa nói ra, bác gái liền ngây ngẩn cả người, vốn ban đầu là chồng bà tiền trảm hậu tấu, đồng ý với gia đình người em trai cho Khương Ninh dọn vào, xong xuôi mới báo cho bà biết, lúc ấy bà cực kỳ khó chịu.
Không phải bà cố ý khắc nghiệt gì, nhưng thân thích từ quê lên thì bà sẵn sàng giúp đỡ một chút hoặc tiếp đãi mọi người ở chơi vài hôm, nhưng trực tiếp dọn vào nhà ở liền những ba năm thì ai mà vui vẻ cho nổi.
Thế nhưng chồng bà đã nhận lời nhờ vả của em trai, cho nên dù bà có mất hứng thế nào thì cũng phải cố mà nhịn xuống, dù gì thì bà cũng phải giữ thể diện cho chồng mình.
Vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần, không ngờ bây giờ Khương Ninh lại chủ động từ chối việc ở lại khiến bà cảm thấy kinh ngạc không thôi.
"Sao lại làm vậy được? Ngươi ở đây thì đi học cũng không xa lắm đâu.” Bác gái thoáng chần chờ.
Khương Ninh vẫn kiên trì: "Làm phiền cả nhà cũng không hay mà. Lát nữa ta sẽ nói chuyện lại với cha mẹ. Từ giờ tới lúc khai giảng vẫn còn mấy ngày rảnh rỗi, ta sẽ tranh thủ tìm một căn phòng phù hợp."
Khương Ninh nói năng mạch lạc rõ ràng, bác gái đương nhiên cũng không nhiều lời thêm, nói câu thật lòng thì… lỡ đâu mình khách sáo quá lại khiến Khương Ninh đổi chủ ý, tới lúc đó thì bà mới đúng là kẻ ngu xuẩn.
"Thôi được rồi, vậy ngươi gọi điện cho cha mẹ thương lượng trước đi. Yên tâm, trong nhà lúc nào cũng giữ lại một phòng ngủ cho ngươi."
"Cám ơn bác gái." Khương Ninh lễ phép đáp.
Thấy đứa cháu trai của mình biết điều như vậy, thái độ của bác gái liền thay đổi hẳn, vui vẻ mang nước mang trái cây ra mời hắn ăn, nhiệt tình đến nỗi khiến Khương Ninh nhất thời cảm thấy bối rối, khó mà thích ứng.
Khách sáo vài câu xong, Khương Ninh liền xin phép ra ngoài gọi điện thoại.
Hắn cầm di động nhìn giờ trên màn hình, bây giờ đã là 5 giờ chiều.
Ngoài trang chủ có một số icon trò chơi đã từng rất phổ biến vào nhiều năm trước như Temple Run, Fruit Ninja, Talking Bath Crocodile,... Sờ vào màn hình cảm ứng của smart phone, trong mắt Khương Ninh lóe lên cảm xúc hoài niệm.
Đây chỉ là một chiếc điện thoại second hand, cha Khương Ninh đã mua cho hắn vài năm trước, tuy giá rất rẻ, chỉ có 300 tệ, nhưng đây lại là vật kỷ niệm mà hắn cực kỳ nâng niu giữ gìn.
Dù sau này khi đi làm, hắn đã tự mua được cho mình một chiếc Iphone mới thì cũng chỉ cảm thấy thú vị trong thời gian rất ngắn rồi thôi, không mang lại cảm xúc vui vẻ hân hoan cho hắn như khi lần đầu được cha tặng cho món quà kia.
Khương Ninh ấn số gọi điện cho mẹ mình, đầu dây bên kia vừa thông thì Khương Ninh liền nói thẳng vào trọng điểm: “Mẹ, con muốn ra ngoài thuê phòng riêng ở gần trường.”
Đổng Vân thoáng trầm mặc một lúc, sau đó âm thanh dịu dàng chợt vang lên: “Sao vậy con trai, ở nhà bác cả không quen à?"
Đã hơn 300 năm, nay mới lại được nghe giọng nói thân thương của mẹ mình, nhất thời trong lòng Khương Ninh dâng lên đủ loại cảm xúc ngũ vị tạp trần, thậm chí sống mũi còn hơi cay cay.
Hắn hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại rồi mới nói: “Không phải đâu mẹ, cả nhà bác cả đều rất tốt, nhưng nói gì thì nói, hai gia đình không qua lại thường xuyên, ít nhiều cũng có chút xa lạ. Về sau nếu ở cùng thì chắc chắn sẽ xáo trộn thói quen sinh hoạt của nhà người ta, nói không chừng tới lúc đó lại xảy ra mâu thuẫn không đáng có, làm ảnh hưởng tới tình cảm anh em giữa cha và bác cả.”
“Cho nên con vẫn muốn tự mình ra ngoài thuê một phòng trọ nhỏ, mẹ yên tâm, con sẽ thường xuyên qua thăm hỏi nhà bác. Mẹ xem, chẳng phải rất nhiều bạn học của con cũng tự ra ngoài thuê phòng trọ từ lúc còn học cấp 2 sao? Vả lại mẹ đừng lo, bình thường con đều sẽ ăn cơm ngay tại căn tin trong trường, cuối tuần thì về nhà tự nấu vài món đơn giản là được."
Trong lòng Khương Ninh, mẹ hắn là một người rất nhỏ nhẹ, rất dịu dàng, từ nhỏ đến lớn đều không hề đánh hắn một cái nào, hơn nữa còn rất chịu khó dành thời gian lắng nghe hắn nói chuyện.
"Con trai, con cũng lớn rồi, đương nhiên sẽ có chủ ý riêng, vậy cứ làm như con nói đi, mẹ tin con sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân."
"Mẹ sẽ thay con nói lại với cha, có điều con phải hứa với mẹ, chú ý giữ gìn sức khỏe, còn phải ăn thật nhiều cơm, ra ngoài sống riêng thì nhường nhịn một chút, đừng quá tranh cường háo thắng với người ngoài. Đợi lát nữa mẹ sẽ gọi điện lại cho bác của con, bàn một chút về chuyện thuê phòng này."
Đổng Vân dặn dò hắn phải để ý rất nhiều thứ, từ chuyện ăn ở đi lại đến việc phải đối xử với người xung quanh như nào.
Mẹ hắn nói rất nhiều, thế nhưng có thể được nghe thấy thanh âm ân cần của mẹ một lần nữa, Khương Ninh chẳng những không thấy phiền, mà ngược lại còn rất kiên nhẫn lắng nghe. Hồi lâu sau, hai người mới cúp điện thoại.