Chương 11: Ngày Khai Trường

Chương 11: Ngày Khai Trường

Ngày 31 tháng 8.

Hôm nay là ngày khai giảng năm học mới.

Sáng sớm 7 giờ, Khương Ninh vừa đẩy xe đạp ra trước cửa nhà, vừa nhịn không được dùng ngón tay xoa nhẹ lên huyệt thái dương.

Tối hôm qua hắn luyện thần thức bí thuật, một mực luyện đến ba giờ sáng mới thiếp đi trong cơn mỏi mệt rã rời.

Thế nhưng hiệu quả nhận được thì đúng là rất xứng đáng.

Thị lực của hắn đã tiến bộ vượt bậc.

Trên hàng dây điện phía xa có mấy con chim sẻ đang đứng đậu, cúi đầu rỉa lớp lông vũ màu nâu; Gần đó là một cây bàng đã bắt đầu bước vào mùa chuyển màu lá, lá cây dần ngả vàng, lớp vân chồng chéo khắp bề mặt… Hết thảy những chi tiết này, Khương Ninh đều thấy rất rõ ràng.

Không chỉ mỗi thị lực tiến bộ, mà ngay cả khứu giác của hắn cũng trở nên nhạy hơn rất nhiều. Hàng xóm cách đó vài căn có vẻ mới đi tập thể dục sáng sớm trở về, trên tay còn cầm một ly trà nghi ngút khói, Khương Ninh đứng từ đây mà cũng có thể dễ dàng nhận ra mùi hương tỏa ra từ ly trà cách xa hàng chục mét ấy.

Đây chính là sự kỳ diệu của việc tăng cường thần thức, chỉ cần Khương Ninh tiếp tục chăm chỉ tu luyện, đột phá được Luyện Khí tầng bốn thì hắn nhất định sẽ thu hoạch được càng nhiều lợi ích.

.

Khương Ninh cưỡi xe đạp, chạy dọc theo đập sông Huệ Thủy, hiện giờ đã là đầu thu, không khí buổi sáng rất mát mẻ.

Đi được một đoạn, bỗng Khương Ninh trông thấy phía trước có một thân ảnh nho nhỏ hết sức quen thuộc, vì vậy liền đạp nhanh lên rồi dừng lại trước mặt đối phương, "Tiết Nguyên Đồng, ta chở ngươi đi!"

Vốn xe đạp địa hình bình thường chỉ dành cho một người ngồi, nhưng chiếc xe mà Khương Quân Long tặng hắn đã được bác cả lắp thêm tấm chắn gió ở hai bên, đồng thời còn lắp nệm êm cho yên sau, rất tiện cho việc chở thêm một người.

Tiết Nguyên Đồng thấy vậy thì có chút động tâm, nhưng lấy tính cách nhút nhát của nàng thì thật sự không dễ gì mà tùy tiện ngồi sau xe của một nam nhân được.

"Không cần đâu, ta quen đi bộ rồi."

Khương Ninh thúc giục: "Mau lên xe đi, trễ học bây giờ."

Thời gian tới hắn sẽ đào nhà người ta lên, trong lòng ít nhiều cảm thấy có phần áy náy, thế nên bây giờ có thể giúp đỡ được gì cho mẹ con họ thì Khương Ninh tuyệt đối không từ chối.

Thấy Khương Ninh nhiệt tình như thế, Tiết Nguyên Đồng thiếu chút nữa đã đáp ứng, dù sao thì từ nhà đến trường cũng hơn 3 km, bình thường nàng đi bộ phải mất đến 40 phút, hiện giờ còn chưa đi được một nửa quãng đường mà nàng đã thấy thấm mệt rồi.

Nhưng nghĩ tới chuyện mình và chàng trai này vốn không quen thân thiết gì, hơn nữa người ta còn đang trả tiền thuê nhà mình để ở, vì vậy nàng hơi ngại khi quá giang xe đối phương.

Tiết Nguyên Đồng cúi đầu, nhỏ giọng từ chối: “Ngươi đi trước đi, ta say xe."

Khương Ninh suýt thì bật cười thành tiếng, đây là lần đầu hắn nghe nói có người say xe khi ngồi xe đạp đấy.

"Được rồi, tạm biệt."

Khương Ninh không miễn cưỡng nữa, thong dong đạp xe vượt qua Tiết Nguyên Đồng.

Chờ bóng lưng Khương Ninh biến mất, Tiết Nguyên Đồng mới thở hắt ra một hơi. Thật ra ở nhà nàng có một chiếc xe đạp điện, thế nhưng lần đầu tiên nàng chạy xe thì luống cuống không biết cách giảm tốc khi lao dốc từ con đường quanh đập nước xuống, lần đó dọa nàng sợ đến suýt hồn phi phách tán, nếu không nhanh tay đâm sầm vào cái cây cuối dốc thì có khi nàng đã lao thẳng xuống sông rồi cũng nên, nhưng dù là vậy thì lần đó nàng cũng bị trầy trụa khắp tay chân, còn chảy cả máu, rất lâu sau mới hết đau.

Từ đó về sau, Tiết Nguyên Đồng không dám lôi chiếc xe đạp điện đó ra chạy nữa, thế là đổi qua cho mẹ nàng sử dụng.

Lúc học cấp hai, toàn là mẹ đưa nàng đi học rồi lại đón về, nhưng bây giờ Tiết Nguyên Đồng đã lên cấp ba, đương nhiên không thể để mẹ đưa đón như trước được nữa.

Nhìn lại quãng đường còn gần 2 km nữa mới tới, Tiết Nguyên Đồng chỉ có thể buồn rầu than thở, xốc cặp lên rồi tiếp tục đi bộ.

Hồi hè Tiết Nguyên Đồng còn tính đi làm thêm, nhưng mà vóc dáng nàng quá thấp bé, nói là học sinh tiểu học cũng chẳng ai hoài nghi, vì vậy đương nhiên không thể tìm được chỗ nào chịu thuê nàng làm.

Thế là cuối cùng, cả một mùa hè Tiết Nguyên Đồng chỉ ở nhà chơi, mấy tháng sống sung sướng như vậy đã khiến nàng quên mất cảm giác phải dậy sớm đi học. Hiện tại vừa phải xách nặng lại vừa phải cuốc bộ xa như thế, nội tâm của tiểu cô nương đã âm thầm “gào thét” mấy bận.

Nhà trường độc ác, xã hội độc ác, vì sao lại phải bắt học sinh tới trường làm gì?

Không phải nàng khoác lác, nhưng để nàng ở nhà tự học, nàng cũng có thể dễ dàng đạt được hạng nhất như thường…

. . .

Trường trung học số 4 đã được xây dựng cách đây 59 năm, trong số các trường phổ thông ở Vũ Châu thì có thể được xếp trong top 3 trường tốt nhất.

Phía trên tấm bảng gỗ đặt ở trước cửa phòng Giáo vụ là danh sách chia lớp của các học sinh mới nhập học năm nay.

Học sinh tụ tập một nhóm lớn ngay đó, ồn ào dò tìm xem tên mình nằm ở đâu.

Hai ngày trước, Khương Ninh đã tới đây xem danh sách. Khối lớp 10 năm nay có tổng cộng 12 lớp. Từ 10A1 - 10A3 là lớp trọng điểm, hay còn gọi là lớp chọn.

Tổng điểm trong kỳ thi tuyển sinh là 925, các lớp phổ thông chỉ yêu cầu học sinh đạt từ 640 điểm trở lên, còn 3 lớp chọn thì chỉ lấy học sinh thi đạt từ 700 điểm trở lên.

Khương Ninh được xếp vào lớp 10A8, y như kiếp trước.

Nếu đã biết mình học ở lớp nào, Khương Ninh cũng không cố ý chen vào đám đông để tham gia náo nhiệt làm gì, hắn dựa theo trí nhớ của mình, đi thẳng về phía phòng học cũ.

Nếu như không có gì ngoài ý muốn thì hẳn là các bạn cùng lớp cũng sẽ y nguyên như trước đây.

Lớp 10A8 nằm ở ngay phòng đầu tiên ở tầng một, không biết vì lý do gì mà lớp chọn 10A1 lại được xếp ngay sát vách của bọn họ. Nhưng Khương Ninh biết, qua tháng sau, lớp 10A8 sẽ được dời sang tầng trên.