"Mày không ngẩng đầu à? Tao để mày không ngẩng đầu lên này." Ngô Văn Vân giơ bàn tay lên tát một cái, ba một tiếng, một nữ sinh kêu thảm một tiếng.
"Ngô Văn Vân, cậu bị bệnh thần kinh à, đánh tôi làm gì?" Lâm Thần Thần ở một bên thét chói tai mắng to.
Ngô Văn Vân sửng sốt một chút, rõ ràng cô ta đánh về phía Trì Xu Nhan, chỉ là trên gương mặt Lâm Thần Thần còn mang theo dấu bàn tay sưng đỏ, dấu vết vô cùng rõ ràng dứt khoát. Cô ta không tin tà, nhìn đúng là Trì Xu Nhan, gắt gao cắn răng, lại giơ lên một cái tát, ba một tiếng, lần này người kêu lên là Tiêu Nhạc Dung.
"Rốt cuộc là cậu đánh cô ta hay là đánh chúng tôi" Tiêu Nhạc Dung giận dữ, ôm gò má sưng đỏ của mình, tức giận nhìn về phía Ngô Văn Vân.
"Nhưng mà, nhưng mà rõ ràng tôi nhìn thấy Văn Vân là đánh về phía cô ta." Một nữ sinh đột nhiên mở miệng nói, Tiêu Nhạc Dung trợn mắt nhìn trong nháy mắt liền sợ ngây người, ngay cả Lâm Thần Thần cũng không hiểu sao trong lòng lạnh lẽo, một đám nữ sinh trầm mặc.
"Các ngươi bây giờ đi, còn kịp." Trì Xu Nhan ngẩng đầu, ánh sáng tối tăm bao trùm lên mặt cô, thoạt nhìn không hiểu sao có chút âm trầm dọa người.
"Tôi, tôi đột nhiên nhớ tới trong nhà còn có chút chuyện, tôi đi trước." Một nữ sinh khá là nhút nhát liều mạng chạy ra ngoài.
"Tôi, ba tôi vừa mới gọi điện tới tìm tôi, tôi cũng đi trước, Tiêu Mẫn, cậu chờ tôi." Một nữ sinh khác cũng vội vã chạy ra ngoài.
"Tiêu Mẫn, Tằng Ngọc Nhu, hai người các cô cũng quá không có nghĩa khí, các ngươi lúc này dám chạy, lần sau tôi sẽ không mang theo hai người." Trương Ngọc Tuệ tức giận cảnh cáo, nhưng những lời này của cô ta đối với Tiếu Mẫn và Tăng Ngọc Nhu đang sợ hãi thì không có tác dụng gì, nhưng mà cũng trấn trụ được mấy nữ sinh đang rục rịch muốn rời đi.
"Chị Tuệ, đừng để ý đến hai người bọn họ, trước tiên cho tôi mượn một con dao nhỏ, nhanh chóng giải quyết cô ta." Ngô Văn Vân nhếch miệng âm lãnh hướng về phía Trì Xu Nhan cười nói: "Mày được đấy, tao còn tưởng mày là cái bánh bao, không nghĩ tới mày còn có chút bản lĩnh hù dọa người, mặt mũi của mày nếu đã lớn như vậy, vậy tao sẽ ở trên mặt mày rạch thêm mấy nhát cho mày."
"Vẽ một con rùa nhỏ." Tiêu Nhạc Dung ở một bên cười hì hì nói.
"Ha ha, cái này vui nha, lại vẽ thêm một con chim." Lâm Thần Thần cười ra chủ ý.
"Được rồi, trước tiên tao vẽ cho mày một con rùa đen trước." Ngô Văn Vân cũng cười rộ lên, ngay khi lưỡi dao của cô ta muốn rạch lên gò má của Trì Xu Nhan. Tất cả ánh đèn đột nhiên tắt phụt.
"Lạ thật, sao điện thoại lại hết pin."
"Đúng vậy, điện thoại di động của tôi cũng không mở được."