"A nhưng gần đây mình cũng phải dùng, bởi vì cách kỳ thi đại học rất gần, hơn nữa mình ghi chép rất loạn, mình sợ cậu xem sẽ không hiểu." Phùng Nghiên Lệ khéo léo từ chối nói: "Hay là cậu mượn bạn học khác một lát có được không?"
Trì Xu Nhan nghe Phùng Nghiên Lệ nói, bỗng nhiên cong môi cười rộ lên, ý tứ không rõ nhìn chăm chú vào Phùng Nghiên Lệ, người này thật đúng là buồn cười, vở ghi chép của cả lớp muốn nói rõ ràng nhất và chi tiết nhất ngoại trừ lớp trưởng thì chính là của Phùng Nghiên Lệ, không ai có thể hơn, không giống như thành tích trung hạ đẳng của Trì Xu Nhan, thành tích học tập của Phùng Nghiên Lệ cũng coi như không tệ.
Phùng Nghiên Lệ luôn miệng nói quan tâm đến cô, nhưng rõ ràng lời nói và hành động của cô ta không đồng nhất, hiển nhiên là không vui lòng cho cô mượn vở ghi chép, hơn nữa còn cô tình muốn rắc muối lên vết thương của Trì Xu Nhan.
Cô ta rõ ràng biết tính cách của mình hướng nội, quan hệ với bạn học cùng lớp không được tốt, khẳng định sẽ không mượn vở ghi chép của những bạn học kia, quan trọng nhất là, nếu Phùng Nghiên Lệ thật sự có một chút quan tâm đến cô, thì cũng cũng sẽ biết cô khó xử như thế nào, thay cô mượn sách.
Nhưng mà tất cả cô ta đều không có, nếu đổi lại là Trì Xu Nhan đời trước biết Phùng Nghiên Lệ ngã bệnh, sẽ cần cù chăm chỉ đem tất cả nội dung tiết học ghi chép lại hết một lượt cho Phùng Nghiên Lệ. Kết quả thì sao, Phùng Nghiên Lệ ghét bỏ chữ viết của Trì Xu Nhan quá xấu, liền ném đi, cố ý đi mượn vở ghi chép của lớp trưởng đến tiệm photocopy phô tô lại một lượt.
Trì Xu Nhan vẫn nhìn chằm chằm Phùng Nghiên Lệ, nhìn chằm chằm đến mức khiến cho Phùng Nghiên Lệ chột dạ, thật sự là không chịu nổi, phải tìm một cái cớ bỏ chạy. Cô ta chính là không muốn đem vở ghi chép của mình cho Trì Xu Nhan mượn, đồ vật chính mình vất vả khổ cực ghi chép xong sửa sang lại thì dựa vào cái gì phải cho người khác, Phùng Nghiên Lệ bĩu môi, hôm nay Trì Xu Nhan cũng quá không bình thường, nhưng mà cô ta cũng không nghĩ nhiều. Chỉ cảm thấy Trì Xu Nhan vẫn còn trách cứ chuyện lần trước nên mới có chút âm dương quái khí.
Trì Xu Nhan thu dọn cặp sách xong, đi ra ngoài, cho đến khi nhìn thấy một đám nữ sinh ở khúc cua cầu thang. Năm người là bạn học cùng lớp buổi sáng trêu chọc Trì Xu Nhan, sáu người khác nhuộm tóc xanh xanh đỏ đỏ, mặc trang phục punk, cánh tay xăm hình, trên mặt trang điểm kiểu khói đậm, miệng nhai kẹo cao su, một bên chơi dao trong tay, liếc mắt nhìn Trì Xu Nhan.