Chương 25: Quỷ bộc

Chỉ là khi ông nhìn Trì Xu Nhan muốn đem vật từ nhỏ mà cô đã đeo bên người, bạch ngọc đã được cao nhân làm phép cũng đưa cho ông.

Trì Lăng Diễm liền nhíu chặt đôi mày rậm, lập tức duỗi thẳng tấm lưng rộng lớn, ngăn cản động tác của Trì Xu Nhan, bất đắc dĩ trách cứ, chỉ là trong mắt lộ rõ cưng chiều không sót một chút: "Hồ đồ, ngọc bội này của con làm sao có thể tháo xuống được? Baba chỉ là đi ra ngoài làm một nhiệm vụ nhỏ mà thôi, sẽ nhanh chóng trở lại, con còn không tin tưởng vào năng lực của baba sao!"

Từ nhỏ Trì Xu Nhan đã luôn gặp ác mộng, luôn chỉ vào chỗ hư không khóc lớn, lão nhân trên trấn đều nói cô bị đồ vật không sạch sẽ quấn lấy, nhưng Trì Lăng Diễm không tin những cái này, nhiều lần đưa con gái đến bệnh viện khám bệnh, chỉ là tình hình không chỉ không tốt lên, mà ngược lại còn trở nên tồi tệ hơn.

Về sau nhân duyên xảo hợp gặp phải một đạo nhân điên khùng khùng, đạo nhân kia vừa nhìn thấy Trì Xu Nhan liền bắt đầu kinh ngạc liên tục vây quanh cô đi mấy vòng, hại Trì Lăng Diễm còn tưởng rằng ông ấy không phải là người điên mà là kẻ buôn người, thiếu chút nữa trực tiếp đánh người.

Nhưng mà sau khi vị đạo nhân này liên tục ngạc nhiên, thì lại cho Trì Xu Nhan một miếng ngọc bội, không nghĩ tới từ đó về sau Trì Xu Nhan thật sự là không còn thấy ác mộng lần nào nữa.

Nhưng ngay từ đầu Trì Lăng Diễm vẫn không quá tin cái loại tà ma này, thế nhưng chờ đến khi một đứa bé ham chơi trộm lấy ngọc bội của Trì Xu Nhan, Trì Xu Nhan lại bắt đầu cả ngày ngây ngây ngẩn ngẩn gặp ác mộng, Trì Lăng Diễm lúc này mới bắt đầu chân chính coi trọng khối ngọc bội này.

Trì Lăng Diễm sờ sờ chóp mũi cao thẳng của Trì Xu Nhan, cường thế không cho phép từ chối đeo lại ngọc bội cho cô: "Tuyệt đối không được tháo xuống."

Trì Xu Nhan vừa nhìn Trì Lăng Diễm như vậy cũng biết nếu cô thật sự đem miếng ngọc bội này gỡ xuống, ba cô khẳng định sẽ nóng nảy với nàng. Chỉ có thể lưu luyến không rời chào tạm biệt với ông, nhìn bóng lưng cao lớn của ba rời đi, trong mắt Trì Xu Nhan tất cả đều tràn đầy u ám.

Kiếp trước, ba cô chính là bởi vì nhiệm vụ nhỏ không cho là quan trọng này mà mất mạng, nhưng mà lần này không có vận mệnh của cô liên lụy, lại thêm cô vẽ bùa hộ mệnh, hẳn là có thể tránh thoát một kiếp.

Nhưng cho dù là như vậy, Trì Xu Nhan cũng không hề xem nhẹ, xem ra hôm khác vẫn phải làm một cái liên tâm kính, cô cũng có thể biết tình huống của ba ở xa ngàn dặm, nếu có có cái gì không đúng, ngược lại có thể lập tức chạy tới.

Trì Xu Nhan trở về phòng, nằm nghiêng ở trên giường, hướng về phía ánh đèn đánh giá miếng ngọc bội màu trắng vẫn luôn mang theo trên người, ngọc bội này chính là một thứ tốt, linh khí dồi dào, có công năng trấn tà tránh hung, thể chất của cô có chút đặc thù, rất dễ bị đồ vật âm tà quấn lấy.

Kiếp trước nếu như miếng ngọc bội này của cô không bị Phùng Nghiên Lệ lừa gạt lấy đi, chỉ sợ là Phùng Nghiên Lệ muốn mượn vận khí của cô cũng không dễ dàng như vậy, chỉ tiếc kiếp trước cô quá đơn thuần dễ lừa gạt.

Không cưỡng lại được yêu cầu của Phùng Nghiên Lệ liền đem miếng ngọc bội này đưa cho cô ta.

Trì Xu Nhan nhìn sắc trời bên ngoài đã phủ xuống màn đêm, đẩy cửa sổ ra, cô ở tầng thứ năm, tầm nhìn vô cùng tốt, cơ hồ có thể nhìn thấy ánh đèn lóe sáng của vạn nhà.

Cô ngồi trước gương trang điểm, nhìn ngọc bội trên cổ một cái, không chút do dự, tháo xuống, đặt vào trong ngăn kéo.