Chương 19: Quyết liệt

Trì Quế Hoa tức giận đến mức trong mắt bốc hỏa, Cao Hàn biết Trì Lăng Diễm là một quân nhân, có giận cũng không dám nói gì, đám người Cao Viễn Tân cũng bị dọa sợ một chút, hoàn toàn không dám nói lời nào.

Trì Xu Nhan cũng bị động tác của chính cha ruột mình làm cho choáng váng, mở to đôi mắt hạnh ngập nước, hơi hơi câu khoé môi lên, cô không nghĩ tới ba mình nguyện ý vì để cô không phải chịu một chút uất ức nào.

Mà quyết đoán cùng một nhà cô ba phân rõ ranh giới, một chút tình cảm nguy trang trên mặt cũng không cho, tính tình lại nóng nảy như thế này, nhưng mà cô thích.

Trì Lăng Diễm lái xe đưa Trì Xu Nhan về nhà, nhà của bọn họ là một biệt thự nhỏ kiểu tây ở Bích Ba Viên Lan Đình, cũng không phải Trì Lăng Diễm có tiền cỡ nào.

Ông xuất thân từ gia đình làm công ăn lương bình thường, nhưng mà ông không phải là loại người cam chịu lại có tầm độc đáo và chính xác, làm việc tương đối lớn mật có quyết đoán.

Bích Ba Viên Lan Đình là khu bất động sản vừa mấy mở cửa năm trước cũng không mấy nổi tiếng, người nguyện ý bỏ tiền ra mua cũng không có nhiều, cho đến khi nhà nước quy hoạch lại một lần nữa.

Từ đó vị trí phía nam đường Tam Trung đã được phát triển theo mô hình khu thương mại tập trung, khu vực này đột nhiên biến thành một miếng bánh ngọt thơm ngon.

Theo thời gian trôi qua, nơi này càng trở thành tấc đất tấc vàng.

Mặc dù lúc ấy khu bất động sản này không nổi tiếng, nhưng Trì Lăng Diễm muốn mua ngôi biệt thự này vẫn phải dốc hết tài sản của ông, thậm chí vay ngân hàng rất nhiều tiền, mấy năm trước cuối cùng cũng lần lượt đem tất cả khoản vay trả sạch sẽ.

Lúc Trì Lăng Diễm đỗ xe ở gara, liền nhìn thấy Trì Xu Nhan ngồi ở ghế phụ dựa vào lưng ghế ngủ thiếp đi.

Mái tóc dài đen nhánh che khuất nửa bên gò má, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn sắc nhọn càng thêm gầy gò.

Ông tỉ mỉ quan sát con gái thêm vài lần, giơ tay lên muôn vén mái tóc rủ xuống che khuất hai gò má của cô ra sau đầu, đang muốn đánh thức cô.

Đột nhiên trên tay cứng đờ, liền nhìn thấy trên hàng lông mi dày đặc thon dài của Trì Xu nhan run lên, phía trên đều là dấu vết bị nước mắt thấm ướt, giống như cánh bướm bị mưa gió làm ướt.

Hai hàng lông mày xinh đẹp nhíu lại, gắt gao cắn môi, Trì Lăng Diễm trong lòng kinh hãi ở một bên nhìn không lên tiếng, lặng lẽ rơi nước mắt.

Đây là vừa rồi bị dọa sợ, rơi vào ác mộng sao?

"Được rồi, mày cái sao chổi này, khóc cái gì mà khóc, em tư còn không phải là do mày hại chết sao, giả bộ đáng thương cái gì, chúng ta nuôi mày lâu như vậy, coi như là đã tận tình tận nghĩa với mày rồi, về sau mặc kệ cho mày tự sinh tự diệt."

"Tao đã cho mày mặt mũi mà mày không cần, còn không biết xấu hổ, đây đã là nhà của tao, mau cút đi!"

Trì Xu Nhan nhìn thấy một cô gái giống mình y như đúc, nâng hũ tro cốt quỳ xuống trước mặt cả nhà Trì Quế Hoa, hèn mọn cầu xin cô ba cho ba cô nhập thổ vi an.

"Cháu có thể từ bỏ căn nhà này, cô ba cháu cầu xin người, trước kia là cháu không hiểu chuyện, hiện tại cháu chỉ cầu xin người hãy nể mặt ba cháu, để cho ông ấy có một phần mộ có thể yên nghỉ." Cô gái nhỏ yếu đuối cầu xin nói.

Hơn nữa còn dập đầu, quỳ rách đầu gối, khóc hết nước mắt.