Trì Quế Hoa còn giả bộ giả vờ kinh ngạc một chút, sau đó nói: "Nhan Nhan, nước canh này là phần tinh hoa nhất, thân thể cháu vẫn còn yếu ớt, hẳn là nên bồi bổ thêm một chút, phần canh ba ba còn lại đều thuộc về cháu."
Trì Quế Hoa không chút nào cảm thấy hành vi này của mình có cái gì không ổn, ngược lại bà ta còn nghĩ đến khi mình còn bé cũng không có loại đồ bổ như thế này để ăn, con nhỏ này còn có canh uống thì cũng nên biết điều vui vẻ đi.
Giọng điệu kia của bà ta giống như là Trì Xu Nhan chiếm được bao nhiêu lợi ích của bà ta.
Trì Xu Nhan gần như bị chọc đến bật cười, nhưng mà tất cả những chuyện mà Trì Quế Hoa làm đều nằm trong dự liệu của cô, cô liền cười nhạo một tiếng, nói: "Cô ba, cô thật là hào phóng, ba cháu mua canh ba ba cho cháu, cô liền để phần cho cháu cả một nồi canh."
"Nhan Nhan, sao cháu có thể nghĩ cô ba của cháu là người như vậy, cô của cháu cũng là vì sợ thân thể của cháu quá yếu ớt, ăn quá nhiều thịt, cơ thể sẽ chịu không nổi." Cao Hàn nhíu mày, đối với chuyện Trì Xu Nhan châm chọc trưởng bối trong lòng có chút không thoải mái.
"Đúng vậy, Nhan Nhan, cháu không nên suy nghĩ nhiều, cô vẫn luôn coi cháu như là con gái ruột của cô." Đáy mắt Trì Quế Hoa hiện lên vài tia đắc ý, trên mặt lại là một bộ dáng tận tình khuyên bảo.
Bà ta cũng không muốn để cho con nhỏ này chiếm hết ánh đèn sân khấu thu hút sự chú ý của người khác, hơn nữa cho dù là nó thật sự đi tố cáo với em tư, bà ta cũng không sợ, chỉ nói miệng không bằng chứng chứng, đến lúc đó bà ta chỉ cần giả bộ chịu oan ức không nói lời nào là được.
Em tư sẽ chỉ nghĩ Trì Xu Nhan không hài lòng với lời dạy nghiêm khắc của bà ta nên cố ý nói như vậy.
"Được rồi, Nhan Nhan, đừng suy nghĩ nhiều, ăn cơm đi." Cao Hàn gõ chén cơm ra hiệu mọi người đừng nói nhiều nữa, ăn cơm thật ngon mới là điều đứng đắn.
Trì Xu Nhan nhìn Trì Quế Hoa cùng mấy người Cao Hàn ăn như hổ đói, trên miệng dính đầy dầu mỡ. Cô đột nhiên đứng dậy, cầm một bát nước canh mỏng manh này chạy về phía cửa chính.
Trì Quế Hoa thoáng cái có chút ngẩn người, không biết là cô có ý gì, con nhỏ chết tiệt này chẳng lẽ lại làm bộ làm tịch giận dỗi?
"Mày làm gì vậy?" Trì Quế Hoa bất mãn nói.
"Ba." Trì Xu Nhan mở cửa, nhìn thấy người tới, vành mắt liền đỏ lên. Trong đôi mắt hạnh xinh đẹp tràn đầy nước mắt.
Một tiếng gọi này của Trì Xu Nhan khiến cho tất cả người trên bàn ăn đều kinh hãi, Cao Hàn đang uống canh thiếu chút nữa bị sặc. Trì Quế Hoa đang ăn miệng đầy dầu mỡ, cũng thiếu chút nữa từ trên ghế ngã xuống.
Cao Linh Tuyết cũng hoảng sợ buông bát đũa xuống, chỉ có Cao Viễn Dương cùng Cao Viễn Tân hai người vẫn cầm chén ăn vui vẻ như cũ, không hiểu chuyện gì có chút bối rối nhìn cửa.