Ngân Hồ ( gọi biệt hiệu của hắn để phân biệt với Đoàn Dự Đại Lý ) từ từ trấn tỉnh lại thần trí, nhẹ nhàng buông tay Đoàn Dự ra:
–Đoàn Dự, ta hiểu lầm ngươi rồi…Có thể cho ta biết vì sao ngươi lại bị người ở Vô Lượng Kiếm đuổi đánh không?
Đoàn Dự đứng thẳng người lên, chưa kịp trả lời thì hắn kinh ngạc đến mức ngơ ngẩn, vì Đoàn Dự giống hắn như tạc, cùng một vóc người lẫn khuôn mặt, ngay lập tức tâm địa đen tối tà ác của hắn thoáng qua…
Hắn tự công nhận bản thân mình không phải là người chính trực, ngày trước khi hắn xem Thiên Long Bát Bộ, hắn không ưa tính cách của nhân vật Đoàn Dự vì hay do dự và không quyết đoán, chẳng qua là do có miệng lưỡi ngon ngọt cùng một tình yêu trong sáng nên mới chiếm được tình cảm của Vương Ngữ Yên, mà hắn thì mê say Vương Ngữ Yên trong truyện, cho nên hiện nay Đoàn Dự là cái gai trong mắt hắn.
Giết Đoàn Dự hay không chính là một vấn đề cực kỳ quan trọng, nếu giết hắn lúc này, hắn có thể về gặp Đại Lý Đoàn thị vương tử mà mạo nhận thân phận, sau này còn lên làm Hoàng đế Đại Lý trong tay nắm thất thập nhị cung phi tha hồ hoan lạc, sẽ là sự thật chứ không phải là hoang tưởng.
Dằn vặt khá lâu, hắn đi đến quyết định, tạm thời chưa giết Đoàn Dự, theo truyện thì Đoàn Dự là người đầu tiên bước vào Vô Lượng Ngọc Bích, ta cứ theo Đoàn Dự đến khi gặp vỏ công Lăng Ba Vi Bộ thì tính toán với gã sau.
–Huynh đài là ai, tại sao lại giống ta như là huynh đệ song sinh thế!
Đến lúc Đoàn Dự thảng thốt kêu lên.
Lúc này Đoàn Dự mới trầm tư, phụ thân hắn ra ngoài phong lưu vô cùng, vậy có thể đây cũng chính là anh em cùng cha khác mẹ với gã.
–Này, có gì mà kinh ngạc, thiên hạ bao la, chuyện gì cũng có thể xảy ra hết, ngẫu nhiên hai người giống nhau cũng là chuyện thường mà…
Ngân Hồ đã biết rỏ câu chuyện nên không còn ngạc nhiên, và hắn trấn an Đoàn Dự.
–Không biết huynh đài danh tính là gì? Và vì sao xuất hiện nơi này có thể cho tiểu đệ biết được không?
Đoàn Dự lúc này mới hỏi Ngân Hồ.
Nghe Đoàn Dự nói, Ngân Hồ mới nhìn kỷ lại “ gã này đúng là thư sinh mọt sách” hắn cũng không dám khinh thường Đoàn Dự, vì bình thường gã này ngây ngốc, nhưng về sau trong Thiên Long Bát Bộ là một tay trí dũng mưu nhân. Hắn trả lời ngay:
–Ta họ Đoạn tên Ngọc.
–Đoạn Ngọc xem ra chúng ta có duyên gặp mặt, chi bằng chúng ta kết giao huynh đệ nhé.
Đoàn Dự vui vẻ nói, tính tình gã lúc nào cũng hào sảng.
–Kết giao thì ngươi phải biết rỏ về ta, mà hiện tại ngươi chưa hề hiểu gì về xuất xứ của ta, chưa kể ngươi xuất thân từ dòng dõi vương gia, làm sao có thể thích hợp chứ!
Ngân hồ không lạ gì tính cách Đoàn Dự nhưng cũng giả bộ hỏi.
Đoàn Dự đúng như Kim Dung tiên sinh đã viết không khác gì hiện tại bây giờ, gã kết giao với Kiều Phong cũng là tình cờ như thế này.
–Không cần biết huynh đài xuất xứ từ đâu, nếu ta biết huynh đài là một kẻ cùng hung đại ác, tiểu đệ cũng không màng, tại vì chúng ta đã có mối duyên tương ngộ tại nơi này, như thế là đủ rồi.
Đoàn Dự tuôn ra những lời hào phóng thật lòng vô cùng, không một điểm nhỏ giả tạo.
–Nếu như huynh đệ đã nói như thế, ta cũng không chối từ.
Ngân Hồ cũng lớn tiếng nói.
–Tiểu đệ năm nay 21 tuổi, huynh đài niên kỷ bao nhiêu.
Đoàn Dự dò hỏi.
–Ta năm nay hơn ngươi vừa vặn 1, ta đã 22 tuổi. Vậy ta kêu ngươi là nhị đệ nhé.
Hai người cùng nhau trò chuyện, một hồi sau thì Ngân Hồ trong lòng thầm nghĩ và thở dài “ hắn chỉ biết xin lỗi Đoàn Dự, trong Thiên Long Bát Bộ, cao thủ vô số, chỉ có Đại Lý Đoàn Thị thì sở hữu Lục Mạch Thần Kiếm Nhất Dương Chỉ là thiên hạ đệ nhất, bản thân mình hắn đã lưu lạc đến đây thì không thể để cuộc đời chìm trong quên lãng, hắn phải giương danh lập vạn lừng lẫy giang hồ, huống chi ngày trước, hắn luôn sống trong mộng tưởng về thế giới này.”
Thời gian trôi qua rất nhanh, mặt trời đã lặn dần về hướng tây, hồ nước ánh một màu hồng đỏ huyễn hoặc, phong cảnh diễm lệ tuyệt đẹp vô cùng, cả hai đều nhìn ngắm hồ, nhưng trong lòng mỗi người một khác, hắn chợt nghe tiếng Đoàn Dự thở dài u oán
–Nhị đệ đang nghĩ về gì mà thở dài, đừng nói với đại ca là đang nhớ nhung một cô nương nào đó…
Ngân Hồ cười nhạo, hắn thừa biết Đoàn Dự hiện giờ đang nghĩ về Chung Linh, theo truyện thì giờ Đoàn Dự đang đi kiếm mẫu thân của Chung Linh, còn vì sao mà hắn cùng Đoàn Dự cùng rơi xuống Vô Lượng sơn cốc này là do cơ duyên.
Ngân Hồ cũng không dám quá thân mật với Đoàn Dự vì sợ đến lúc cần hạ thủ thì không đang tâm.
–Không thể nào qua mặt đại ca! Hiện tại tiểu đệ đang nhớ về một nữ nhân, và đang lo lắng không có bện pháp gì thoát khỏi nơi này, chung quanh dù tìm kiếm cũng không có lối đi lên!
–Nữ nhân, nữ nhân nào có thể nói cho đại ca nghe.
Ngân Hồ hỏi.
–Không giấu gì đại ca, nữ nhân này tiểu đệ cũng mới vừa biết qua, nàng tên gọi Chung Linh, hiện nàng đang nguy khốn, tiểu đệ muốn cứu nàng, nhưng lại không biết vỏ công, sớm biết có ngày hôm nay, thì đã theo phụ thân học một ít, chứ đâu có nguy nan thế này.
Đoàn Dự nói xong thì lấy ra một chiếc hài thêu, nhẹ nhàng sờ lấy.
–Tiểu đệ lợi hại thật, nữ nhân cũng mang hài thêu tặng cho tiểu đệ a.
–Đại ca đừng có chê cười, chẳng qua Chung Linh nhờ tiểu đệ đi tìm mẫu thân và mang chiếc hài này để làm tín vật mà thôi.
Ngân Hồ im lặng, hắn thấy Đoàn Dự rất có tình nghĩa, đối với hắn từ trước đến giờ cũng chưa từng hạ thủ với huynh đệ của mình, hồi nảy hắn không có ý định kết bái với Đoàn Dự, cho nên hắn đã vái Quan Âm theo chiều hướng khác:
–Quan Âm tỷ tỷ, tiểu đệ khẩn cầu, hiện nay đừng có nghe những lời kết bái vừa rồi là thật, người yên tâm, tiểu đệ sẽ không cô phụ lòng tốt của Quan Âm tỷ tỷ, khi nào tiểu đệ thu phục hết mỹ nữ trong Thiên Long Bát Bộ, tiểu đệ ngay lập tức mua cho Quan Âm tỷ tỷ bộ váy ngắn.
Nếu đích thật Quan Âm tồn tại, không biết khi nghe hắn cầu khẩn như thế sẽ nghĩ như thế nào…