Chương 43: Chương 43

Đại ca, ngươi có tính toán gì không.”

Đoàn Dự nói.

“Ta muốn đi Thiếu Lâm tự, tuy rằng ta là người Khiết Đan, nhưng huyền Khổ đại sư dù sao cũng là sư phó của ta.”

Kiều Phong nói.

“Đại ca hiện tại mà đi Thiếu Lâm, còn không bằng chờ một đoạn thời gian lại đi, đại ca ngươi tin tưởng ta, nếu ngươi qua một thời gian ngắn lại đi, ngươi có thể phát hiện một bí mật.”

Đoàn Dự nói.

“Bí mật, Nhị đệ ngươi là bí mật gì”

Kiều Phong không hiểu hỏi.

“Bây giờ còn không thể nói cho ngươi biết.”

Đoàn Dự nói.

“Một khi đã như vậy, thì ta sẽ nghe Nhị đệ. Như vậy ta cùng Nhị đệ ngươi đi du lịch ak”

Kiều Phong nói.

“Ha ha. Đại ca ngươi yên tâm, đi theo ta, tuyệt đối sẽ không sai. Đến uống rượu!” Đoàn Dự cầm bát rượu nói. Ban đêm ở một cái khách sạn tên là Duyệt lai, Đoàn Dự một người nằm trên giường. Một người ngủ rất tịch mịch, nhưng cũng không có cách nào. Đi tìm A Chu, đương nhiên không được. Phòng A Chu ở giữa phòng của A Bích và vương Ngữ Yên, cách an bài giống như là phòng bị hắn. Cho nên hắn chỉ có thể ngủ 1 mình, nhưng hắn một điểm buồn ngủ cũng không có. Không biết thế nào, hắn cảm giác được một loại bất an, đứng dậy xuống giường, đi ra cửa phòng. Duỗi người một cái, đi lên nóc nhà. Ngồi ở trên nóc nhà nhìn lên trời.Thời gian trôi qua, bỗng nhiên Đoàn Dự cảm giác được, trên người mình bị người khác khóa lại. Nguy hiểm! Đoàn Dự thân mình bay qua bên trái, nghe bịch một tiếng. Chỗ vừa rồi hắn ngồi đã là một cái hố. Đoàn Dự còn chưa đứng vững, lại một đòn công kích bay lại. Đoàn Dự chỉ có thể chật vật lăn một vòng, tiếng oành oành oành vang lên.

“làm tổn thương Nhị đệ, xem chiêu.”

Kiều Phong thanh âm truyền ra. Sau đó chỉ nghe thấy âm thanh chưởng lực vang lên.

Oành, tăng tăng tăng~!

Kiều Phong liền lùi lại 3 bước mới đứng vững thân mình. Kinh dị nhìn người bịt mặt. Nội lực thật thâm hậu.”

Các hạ là ai, tại sao muốn ám toán Nhị đệ.”

Kiều Phong lạnh lùng nói.

“Xen vào việc của người khác!”

Người này phát ra một tiếng hừ lạnh, thân mình giống như đại bàng giương cánh hướng về phía sau bay đi, tan biến trong bóng tối. Lộ ra một bộ rất mạnh khinh công. Đoàn Dự đứng lên, Kiều Phong vội vàng đi tới.

“Nhị đệ ngươi không sao chứ.”

Kiều Phong hỏi.

“Không có việc gì! đại ca ra thì lúc này ta liền thảm.”

Đoàn Dự sắc mặt tái nhợt nói.

“Đều là huynh đệ nói mời này làm gì. Nhị đệ biết người nọ là ai?”

Kiều Phong hỏi.

“Ta cũng không biết!”

Đoàn Dự lắc đầu nói, nhưng trong lòng hắn đoán ra một người, tiêu Viễn Sơn! Người nọ nhất định là tiêu Viễn Sơn! nếu không phải mình có vô danh công pháp tồn tại, vừa rồi sẽ tránh không dk một kích kia. Xem ra mình đối với Kiều Phong làm hết thảy, quả nhiên đều bị tiêu Viễn Sơn nhìn ở trong mắt. Vừa rồi người kia nói xen vào việc của người khác, Kiều Phong có lẽ không biết, nhưng Đoàn Dự hiểu được. Tiêu Viễn Sơn đang cảnh cáo, tiếp theo mình không còn như thế dễ dàng đào thoát. Mẹ nó khi dễ lão tử công lực không đủ. Móa! Xem ra chính mình phải nghĩ biện pháp đột phá hai mạch nhâm đốc mới được, đường tắt! Hừ, có bắc minh thần công, nội lực của ta tăng lên rất mau. Trân lung ván cờ là trong khoảng thời gian này mở ra, đi phá trân lung ván cờ rồi nói sau, tiêu Viễn Sơn ngươi chờ cho ta, tuy rằng ngươi là cha của Kiều Phong. Nhưng ngươi nếu dám tới giết ta, ta không đánh lại, thì ta không phải là Đoàn Dự. Nếu lão tử có dk vô nhai tử 60 năm nội lực, khi đó lại để cho ngươi biết mặt. Đoàn Dự trong lòng nảy sinh ác độc ý nghĩ, nhưng mặt cũng không có lộ ra biểu tình, cùng Kiều Phong xuống nóc nhà. Vừa xuống, vương Ngữ Yên ba người liền lại gần, ba người gương mặt lo lắng. Vương Ngữ Yên đi tới, kéo tay Đoàn Dự

“Dự ca ca, không có sao chứ.”

Vương Ngữ Yên nói.

“Không có việc gì.”

Đoàn Dự lắc đầu nói.

“Dọa chết chúng ta.”

A Bích nói, tiếng vang vừa rồi, vương Ngữ Yên bọn người nghe thấy được. Ba người các nàng đồng dạng không có ngủ, mà Kiều Phong cũng giống như vậy. Huống chi Kiều Phong công lực cao cường, kỳ thật Đoàn Dự vừa đi ra ngoài hắn liền cảm ứng được. Nhưng không có đi ra ngoài mà thôi. Cho nên khi Đoàn Dự bị công kích hắn lập tức từ trong phòng vọt ra. Kịp thời giải cứu Đoàn Dự.

“Dự ca ca biết là ai công kích ngươi sao.”

Vương Ngữ Yên hỏi.

“Yên tâm không có chuyện gì.”

Đoàn Dự nói. Kiều Phong thấy vậy nói với Đoàn Dự vài câu, sau đó bước trở về phòng của mình. lưu lại vương Ngữ Yên ba người cùng Đoàn Dự ở trên hành lang. Đoàn Dự lúc này mở ra cửa phòng của mình, đem vương Ngữ Yên ba người mang vào phòng của mình. Vừa vào phòng Đoàn Dự căn, ba người mặt đỏ lên. Tay nắm góc áo. Thẹn thùng vô cùng. Đoàn Dự thấy vậy trong lòng cười hắc hắc. Trong lòng hắn cũng đang suy nghĩ lấy. tam phi, có thể à. Ha ha ha, ý tưởng như vậy là cỡ nào mê người.

“đứng làm gì thế.”

Đoàn Dự nói. Nghe Đoàn Dự nói, ba người ngồi ở trên nghế. Mỗi trong một phòng đều có một cái ngồi. Ba người tách ra mà ngồi, Đoàn Dự như thường lệ đặt mông ngồi ở vương Ngữ Yên bên cạnh. vương Ngữ Yên gương mặt đỏ lên. A Chu hai người u oán nhìn chằm chằm Đoàn Dự. A Chu lấy ra bốn cái chén, rót trà, lúc rót cho Đoàn Dự không biết là cố ý hay là vô ý, thế mà rót tràn ra. Đoàn Dự thấy vậy cũng không làm gì. Tay phải của hắn như trước cùng tay của vương Ngữ Yên dây dưa cùng một chỗ. Đoàn Dự phát hiện, vương Ngữ Yên thật sự rất đẹp, cái loại này thẹn thùng, cùng với nhàn nhạt biểu tình cũng làm cho hắn cảnh đẹp ý vui. Như vậy nữ tử làm hồng nhan thật sự rất tốt. Đương nhiên A Chu cũng đẹp. A Chu so với vương Ngữ Yên cũng không kém, chỉ có A Bích hơi kém một chút. A Chu để bình trà xuống, thấy Đoàn Dự không thèm quan tâm, nhịn không được tại trên đùi của hắn nhéo một cái. Nhéo cho Đoàn Dự nghiến răng nghiến lợi. Thầm nghĩ, võ công cao tới đâu, không dùng nội lực, bị nhéo như vậy cũng là đau đớn vô cùng. Đoàn Dự vội vàng vươn một bàn tay bắt được tay nàng, A Chu lúc này bất động. A Chu ngồi ở Đoàn Dự bên trái, mà vương Ngữ Yên ngồi ở bên phải, Đoàn Dự một tay cầm một cái, A Bích cũng không có phát hiện.

“Dự ca ca, vừa rồi người kia sử dụng võ công gì”

Vương Ngữ Yên hỏi.

“Ta vừa rồi vội vàng né tránh, không có thấy rõ công kích của đối phương.”

Đoàn Dự cười nói.

“võ công của người kia thế nào.”

Vương Ngữ Yên nói.

“Rất mạnh, rất lợi hại.”

Đoàn Dự nói.

“dự ca ca ngươi cũng nên cẩn thận. Ngươi cừu gia ko”

A Bích nói.

“Cừu gia thì không có, thôi không nói chuyện này. Các ngươi yên tâm ta nói không có việc gì, thì không có chuyện gì. Chẳng lẽ các ngươi còn chưa tin võ công của ta. Lúc này hơi yếu mà thôi, tiếp theo sẽ không như vậy.”

Đoàn Dự nói. Nghe Đoàn Dự nói không nói chuyện này, tam nữ lúc này không biết nói cái gì. Tình huống hiện tại hết sức mập mờ. Đoàn Dự thấy ba người biểu tình như vậy, trong lòng vừa động, một tay đem vương Ngữ Yên ôm vào trong lòng. Vương Ngữ Yên lúc này kinh hãi. Hai má ửng đỏ, trong miệng nói: “Dự ca ca, mau buông ra. A Chu các nàng đang nhìn kìa.”

Nàng nói này mặc dù nhỏ nhưng A Chu hai người cũng nghe thấy. A Chu hai người lúc này đứng lên nói với Đoàn Dự “Dự ca ca, chúng ta đi về trước.”

Nói xong cũng rời đi. Nhưng Đoàn Dự làm sao có thể làm cho bọn họ rời đi. Chỉ thấy hắn ôm vương Ngữ Yên, thân mình vừa động ngăn cản hai người. Ngón tay một điểm, điểm lên hai người huyệt đạo. Miệng nói:

“Nếu đến đây, vậy thì không thể đi à.”

“Dự ca ca, ngươi… Ngươi thật là xấu.”

A Chu ba người đồng thời nói.

“Xấu sao! Ta không thấy vậy”

Đoàn Dự cười tà một chút. Sau đó trước mặt hai người mặt nhẹ nhàng gợi lên cằm của Ngữ Yên, hôn xuống. Vương Ngữ Yên gò má đỏ lên nhìn Đoàn Dự, cũng không phản kháng. Khi nàng cảm nhận được Đoàn Dự hồng nhiệt môi, lòng của nàng say. Lòng của nàng hoàn toàn mê loạn rồi. Đoàn Dự cạy Ngữ Yên răng đem đầu lưỡi cấp xâm nhập vào. Đem Ngữ Yên cái lưỡi thơm tho quấn cùng một chỗ, Ngữ Yên tâm thần đại chấn. Loại tư vị này nàng khó có thể tưởng tượng. Cái loại lưỡi cùng lưỡi quấn nhau để cho nàng không biết làm sao, tay nàng đặt ở Đoàn Dự hông, thật chặc bắt lấy Đoàn Dự quần áo. Mà Đoàn Dự cũng là tận tình phát huy công việc của mình. Chỉ là đơn giản một cái hôn, Đoàn Dự liền hoàn toàn chinh phục Vương Ngữ Yên thể xác và tinh thần, nàng đã hoàn toàn mê say. A Chu hai người mở to mắt nhìn hết thảy, A Chu trải qua Đoàn Dự hôn nồng nhiệt, đương nhiên hiểu được cảm thụ của Vương Ngữ Yên. Mà A Bích cũng tò mò không thôi, hắn không rõ miệng của hai người ngậm với nhau, lại làm cho Ngữ Yên tỷ ý loạn tình mê.

“A Chu tỷ, bọn họ làm gì vậy?”

A Bích tò mò hỏi. Nghe thấy A Bích hỏi, A Chu kiều nhan đỏ hơn. Nàng nói quanh co lấy không biết giải thích thế nào.

“Ukm, ukm, tí nữa dự ca ca sẽ cho ngươi biết.”

A Chu đỏ mặt nói.

“Thật sự sao, ta lại ko biết làm như vậy.”

A Bích như trước ngây thơ hỏi. A Bích hiện tại mới có 16 tuổi, vẫn là tiểu cô nương mà thôi. Đoàn Dự hôn làm cho vương Ngữ Yên suýt chút nữa bị sặc.