“A Chu, ngươi khóc cái gì a. Ngươi làm sao vậy.”Vương Ngữ Yên thấy a Chu khóc, vội vàng hỏi.
“Không có a. Ta không khóc, vừa rồi gió thổi cát bay vào mắt ta.”
A Chu nói. Nhung trong lòng không ngừng chửi Đoàn Dự, hoa tâm củ cải, hoa tâm củ cải!
“hắt xì! hắt xì!”
Đoàn Dự bỗng nhiên hắt xì.
“Nhị đệ bị sao vậy.”
Kiều Phong hỏi Đoàn Dự .
“Không có gì, xem ra có người đang nhớ ta.”
Đoàn Dự cười cười nói. Nghe Đoàn Dự nói Kiều Phog cười ha ha. Sau đó đi theo Đoàn Dự.
“người của Cái Bang bị nhốt tại thiên ninh tự.”
Đoàn Dự nói.
“bọn họ phòng thủ thế nào.”
Kiều Phong hỏi.
“lão đại của tứ đại ác nhân ko ở đây, tam ác đều ở đây , ngoài ra cũng không thiếu thị vệ thủ vệ nơi này”
Đoàn Dự nói.
“Vậy hai người chúng ta cùng nhau đi vào thôi.”
Kiều Phong nói.
“Tốt, đại ca đệ tử Cái Bang bị dính “Bi tô Thanh Phong”, trên người Tây Hạ đều có chứa giải dược, chỉ cần chúng ta giải độc cho người của Cái Bang, thì hết thảy đều dễ làm.”
Đoàn Dự nói. Hai người đi đến thiên ninh tự, chỉ thấy cửa chùa đứng hơn mười tên Tây Hạ võ sĩ, tay cầm trường đao, tướng mạo hung ác. Kiều Phong cùng Đoàn Dự lúc này đi tới bờ tường của thiên ninh tự, hai người nhảy vào. Hai người đồng thời rơi xuống đất. Vừa tiến vào bên trong chợt nghe phía đại đường truyền ra từng đợt âm thanh huyên náo. Hai người liếc nhau, cũng không có đi đại sảnh, mà đi đến sương phòng. Trong đại sản có Tây Hạ võ sĩ, như vậy người của Cái Bang nhất định bị giam ở trong phòng, nhiều như vậy Cái Bang đệ tử, muốn nhốt thì cũng phải tìm một gian phòng lớn mới được. Quả nhiên hai người đi qua một cái hành lang, liền nhìn thấy hơn mười tên Tây Hạ võ sĩ đang đứng gác trước 1 căn phòng. Nơi này nhất định nhốt người của Cái Bang. Kiều Phong cười với Đoàn Dự. thân mình bỗng nhiên bay qua. Tây Hạ võ sĩ còn không có phản ứng, đã bị Kiều Phong điểm huyệt. Kiều Phong mở cửa phòng đi vào. Chỉ thấy bên trong đầy người, đều là Cái Bang đệ tử.
“Kiều bang chủ, là ngươi a, cám ơn trời đất.”
“ta Kiều Phong, các vị đều trúng độc.”
Kiều Phong nói.
“Đúng vậy, chúng ta đều trúng độc. Cũng biết là độc gì. Người Tây Hạ rất đê tiện. Bang chủ ngươi đi rồi, chúng ta mọi người đều bị ám toán.”
Tống trưởng lão nói.
“Các vị trước tiên ở nơi này chờ một chút, để kiều mỗ cầm giải dược tới cứu các vị.”
Kiều Phong nói.
“Vậy nhờ bang chủ a”
Tống trưởng lão nói. Kiều Phong cũng không nói thêm nữa, đi ra phòng. Nhìn những người này diễn cảm Kiều Phong đã nhìn ra bọn hắn đề phòng. Mình là người Khiết Đan ak. Kiều Phong nhìn ĐoànDự rồi lại thoải mái cười, chính mình còn có một cái Nhị đệ. Nhị đệ tuy rằng thần bí, nhưng Kiều Phong phát hiện Đoàn Dự đối với mình đều là thật tình. Hai người đi về đại sảnh. Kiều Phong tuy rằng võ công lợi hại, nhưng cũng không tự cao tự đại. Vừa thấy những người trong đại sảnh. Kiều Phong thấy cao thủ cũng không ít. Đoàn Dự nhìn thoáng qua, đã phát hiện tứ đại ác nhân. Tên cầm móc là Vân Trung Hạc, bên trái 1 tên mặc đoản phục là Nam Hải Ngạc Thần, Bên phải là 1 tên nữ tử đang ôm 1 em bé là Diệp nhị nương. Diệp nhị nương, Đoàn Dự xem nhiều vài lần. Nàng mặc màu xanh nhạt áo dài, đầu đầy tóc dài, ước chừng khoảng 45 tuổi, có chút xinh đẹp. Đoàn Dự cùng Kiều Phong đang đứng ở trên xà nhà, trong đại sảnh tình huống nhìn thấy nhất thanh nhị sở, như thế nào nấy được giải dược ak. Những người này hiện giờ đều ở trong đại sảnh, tùy tiện đi vào chỉ sợ sẽ không ổn ak
“Đại ca giải dược đều ở trên người Tây Hạ, chỉ cần mặc quần áo hoa lệ , trên người của bọn họ liền có giải dược.”
Đoàn Dự hạ giọng nói.
“Kiều đại ca nếu không như vầy, ta đi ra ngoài cãi lộn một phen, sau đó đại ca thời cơ xông vào.”
Nói xong Đoàn Dự liền thì thầm với Kiều Phong. Đoàn Dự ý tưởng rất đơn giản, tí nữa hắn dùng thân phận Đại Lý vương tử ngang nhiên bái kiến Hách Liên Đại tướng quân, sau đó đại náo một phen, rồi được giải dược.
“Hảo, như Nhị đệ ngươi nói.”
Kiều Phong nghe Đoàn Dự nói liền đáp ứng. Nếu không có người của Cái Bang, Kiều Phong thân một người, việc này hắn căn bản không cần suy nghĩ nhiều. Người ở đây tuy nhiều, nhưng là hắn muốn cướp đồ vật, cũng không phải lấy không được. Sau đó Đoàn Dự đi tới tường vây nhảy ra ngoài, sửa sang lại y phục của mình. Ngang nhiên đi vào thiên ninh tự cửa lớn.
“tên mọi rợ, lén lút là không phải người tốt, là gian tế sao?”
Tây Hạ võ sĩ thấy Đoàn Dự quát lớn.
“Nhanh đi báo cho tướng quân của ngươi, nói Đại Lý quốc Trấn Nam vương Đoàn Dự đến bái kiến hắn.”
Đoàn Dự xuất ra chiết phiến lay động hờ hững nói.
“Ngươi là Đại Lý Tiểu vương gia!”
võ sĩ nghi hoặc hỏi.
“Như thế nào không tin, vật này thì sao”
Đoàn Dự nói xong xuất ra ngọc bội. Vừa thấy ngọc bội, võ sĩ bên liền tin lời Đoàn Dự.
“Quả nhiên là tiểu Vương gia, thật thất lễ, tiểu nhân lập tức bẩm báo.”
võ sĩ vội vàng ôm quyền nói. Chỉ một lúc sau, chỉ nghe tiếng kèn vang lên, cửa chùa mở rộng, Tây Hạ nhất phẩm đường đường chủ Hách Liên suất lĩnh một đám cao thủ ra đón. Diệp nhị nương, Nam Hải Ngạc Thần, Vân Trung Hạc ba người đã ở nơi này.
“Đại Lý Tiểu vương gia giá lâm, thật là vẻ vang cho kẻ hèn này a.”
Hách Liên khách sáo nói.
“Tùy tiện tới chơi, thỉnh Hách Liên tướng quân thứ tội.”
Đoàn Dự nói.
“Không dám không dám, nếu Tiểu vương gia đến đây, như vậy xin mời ngươi đi vào thôi.”
Hách Liên nói. Đoàn Dự cũng không chối từ đi theo Hách Liên cây đi tới đại sảnh. Nhạc lão tam không ngừng nhìn Đoàn Dự. Nếu không biết nguyên nhân, Đoàn Dự còn tưởng rằng Nhạc lão tam thích nam nhân ak.
“đồ nhi, lần trước ngươi chạy so với con thỏ còn nhanh. Lúc này ngươi chính mình đưa tới cửa, hảo! Hảo! Còn không mau bái sư!”
Nhạc lão tam rốt cục nhịn không được nói. Vẻ mặt cao hứng vô cùng.
“Nhạc lão tam, ai là đồ đệ của ngươi. Võ công của ngươi làm đồ đệ của ta còn chưa đủ tư cách. Ngươi nếu không để ý, ta làm sư phó của ngươi cũng dk. Tuy rằng ngươi hơi ác, nhưng vi sư không để ý .”
Đoàn Dự phe phẩy chiết phiến nói.
“Ngươi làm sư phụ ta. Xú tiểu tử, ngươi võ công rất cùi mía. Nếu không phải khinh công cường hãn, thì đã bị ta bắt.”
Nhạc lão tam cười lớn nói.
“Tốt lắm, Nhạc lão tam chúng ta sẽ đánh cuộc một keo, nếu ngươi thắng ta liền bái ngươi vi sư……”
“Hảo! Đây chính là ngươi nói , ngươi phải bái sư a.”
Nhạc lão tam đánh gảy Đoàn Dự lời nói.
“Không vội, ta lời còn chưa nói hết, nếu ngươi thua, ngươi muốn bái ta làm thầy. Nếu ai không bái thì là con chó”
Đoàn Dự cười nói.
“Hảo, tiểu tử. Ta đáp ứng ngươi. Nếu lão tử thắng ngươi. Ngươi bái sư xong, lão tử đánh ngươi năm mươi gậy rồi nói sau, thế mà dám làm lão tử sư phụ.”
Nhạc lão tam nói.
“Như vậy đến đây đi, trong mười chiêu ta ko đánh bại dk ngươi, thì ta thua.”
Đoàn Dự tà tà cười nói.
“Oa oa oa! Tiểu tử, mười chiêu sẽ đánh bại ta, ngươi đừng có xạo. Tiếp chiêu”
Nhạc lão tam nói xong, một chưởng đánh tới Đoàn Dự. Đoàn Dự xài Lăng Ba vi bộ tránh thoát! Nhạc lão tam thấy vậy quét chân, nhưng Đoàn Dự lại tránh thoát. Liên tiếp mấy chiêu đều bị Đoàn Dự thoải mái né tránh. Đảo mắt đã qua 6 chiêu
“Tiểu tử, chỉ biết né”
Nhạc lão tam lớn tiếng nói.
“Ngươi đã chờ không được, như vậy ta đã đánh à.”
Đoàn Dự nói xong một lóng tay điểm lên nhạc lão Nhị. Nhạc lão Nhị thấy Đoàn Dự chủ động công kích, trong lòng rất cao hứng, nghĩ thầm nhất định phải cho ngươi biết sự lợi hại. Một quyền đánh tới. Nhạc lão tam nắm tay cùng Đoàn Dự ngón tay đụng vào nhau, Nhạc lão tam khuôn mặt lại giống như gặp quỷ, bởi vì hắn phát hiện nội lực của mình thế nhưng không ngừng trôi mất. Mà tay của mình cũng không thu lại dk. Hách Liên thấy hai người tỷ thí, cũng không ngăn trở. Hắn cũng muốn nhìn xem người này có phải là Đại Lý Tiểu vương gia. Đại Lý Nhất Dương chỉ rất nổi tiếng. Lúc Đoàn Dự dùng một lóng tay. Hách Liên mới tin tưởng người này là Đại Lý Tiểu vương gia.
“Nhạc lão tam, ngươi phục chưa.”
Đoàn Dự tà cười nói.
“Hóa công đại pháp! Tiểu tử ngươi học của Đinh Xuân Thu hóa công đại pháp!”
Nhạc lão tam hoảng hốt nói.
“Ai nói đây là hóa công đại pháp , cái loại võ công bàng môn tà đạo này ngươi đừng ăn nói lung tung.”
Đoàn Dự nói. Nhạc lão tam cảm thấy một cỗ cường đại nội lực bỗng nhiên theo Đoàn Dự đầu ngón tay bay ra, đem hắn bắn ra. Nội lực thật mạnh Nhạc lão tam thầm nghĩ!
“Nhạc lão tam thế nào, còn không mau kêu sư phó!”
Đoàn Dự phe phẩy chiết phiến nói. Nhạc lão tam khuôn mặt đỏ bừng, cầm lấy chính mình đích cá sấu tiễn. Không nói lời nào.
“Xem ra ngươi không phục. Hảo, Nhạc lão tam, cho ngươi xài binh khí, đánh một lần. Cho ngươi nhìn xem ta có thể làm sư phó của ngươi hay ko.”
Đoàn Dự cười nói.Nghe Đoàn Dự nói, Nhạc lão tam liền bay tới, cá sấu tiễn hướng về Đoàn Dự đâm tới. Đoàn Dự sử dụng Lăng Ba vi bộ, chiết phiến ngăn lại Nhạc lão tam công kích. Tùy ý né tránh vài chiêu. Đoàn Dự Lục Mạch thần kiếm bắn về phía liễu Nhạc lão tam. Chỉ thấy Nhạc lão tam bay ngược ra ngoài. Nhạc lão tam té ngã trên đất, giãy dụa đứng lên. Nhìn thấy Đoàn Dự tà tà cười. Nhìn bên cạnh Diệp nhị nương, đi đến Đoàn Dự trước người, quỳ xuống đồng thời nói.
“Đệ tử nhạc lão Nhị kính chào sư phó!”
Sau đó đứng lên đi ra ngoài, theo một tiếng nổ vang! Thiên ninh tự bên ngoài đại thụ bị Nhạc lão tam chém gãy.