Chương 10: Che Dấu Bắc Minh Thần Công

Đến hồ, hắn tìm nơi kín đáo cùng tắm rửa với Chung Linh, trong lúc đang tắm hắn đương nhiên không để yên chân tay nhưng vì vẫn còn lo lắng hạ thể của Chung Linh còn đau nên chỉ sờ soạng trên bầu vú của nàng thôi.

Xong xuôi, hắn lại quay về Vô Lượng Cung để kiếm trộm hai bộ đồ cho hắn và Chung linh cùng với một ít tiền bạc làm lộ phí sau này, ước lượng vóc dáng của Chung linh xong, hắn dùng Lăng ba vi bộ thoát một cái đã mất hút.

Rất nhanh hắn quay trở lại trên tay cầm hai bộ đồ màu lam, một cho Chung Linh theo kiểu nha hoàn, một cho hắn giống như là một nho sĩ, hắn lấy ra cây quạt cầm phe phẩy trong thấy chẳng khác gì gã thư sinh đang đi du ngoạn.

Hai người cùng nhau đùa giỡn, Chung Linh giả bộ như một nha hoàn:

–Công tử! Xin hỏi bây giờ chúng ta tiếp tục đi đâu.

Nàng vừa nói vừa cúi đầu giơ tay ra, bộ dáng như một nha hoàn đích thực.

Hắn cũng không thua gì, xếp quạt, chân phải bước lên một bước:

–Cảnh đẹp phía trước mắt, chúng ta hãy du sơn ngoạn thủy thi từ ca phú cho thỏa lòng.

Động tác giống như công tử thực thụ không chê vào đâu được.

Chung Linh khẽ cười, rồi lại tiếp tục trêu đùa cùng hắn, chợt nhớ ra điều gì, nàng hỏi:

–Đoàn ca! Mười ngày trước là một thư sinh trói gà không chặt, sau tự nhiên bây giờ trở thành một cao thủ có vỏ công vậy?

–À! Chẳng qua là Đoàn ca có tư chất hơn người, vì phải cứu muội mà huynh phải miễn cưỡng tập võ, vì thế mười ngày sau có chút thành tựu.

Đoàn Dự nói mà không ngượng miệng.

–Thời gian ngắn thế mà Đoàn ca luyện được vỏ công như thế này, đúng là thiên phú, còn…hơn thiên phú nữa

Chung Linh kéo dài giọng nói.

–Ha ha ta gặp được duyên kỳ ngộ mà.

Hắn giả bộ hắng giọng, đến gần Chung Linh nói nhỏ làm như sợ người khác nghe thấy.

–Vỏ công thay đổi, cả đầu tóc của Đoàn ca cũng biến thành kỳ quái.

Nàng vừa nói vừa chỉ vào tóc hắn.

Căn nguyên là thời hiện đại thì tóc để ngắn, còn ngày xưa thì tóc để dài, tóc hắn không thay đổi vẫn ngắn như thời còn là sinh viên.

–Ặc! Cái đầu này cũng thay đổi luôn.

Hắn không cần biết liêm sĩ, móc dương vật ra luôn để chống chế.

–Thật là vô sỉ.

Chung Linh chỉ vào đó mà cười nói, bỗng nhiên nàng nhăn mặt nhìn Đoàn Dự.

Hắn thừa biết vì khi nàng cười lớn thì chấn động, hạ thể của nàng vẫn còn đau. Lúc này hắn không khỏi cười thầm, mà không dám cho nàng biết chứ không thì sẽ phiền toái với nàng.

–Đoàn ca! Huynh nói gặp kỳ ngộ, vậy cho muội xem kỳ ngộ đó như thế nào đi, muội muốn biết vì sao mới chốc lát mà vỏ công của huynh đã lợi hại, khinh công của huynh, muội và cả phụ thân cũng chưa từng thấy qua, ngay cả mẫu thân muội dù khinh công rất cao, nhưng cũng không bằng…

Dáng vẻ của Chung Linh rất hiếu kỳ.

–Thiên cơ bất khả lộ.

Hắn nói chậm từng tiếng một như là rất quan trọng.

Nhưng như thế chỉ làm cho Chung linh tò mò hơn, nàng nũng nịu:

–Hảo ca ca! Nói cho Chung Linh biết đi mà, hảo ca ca.

Dáng điệu ỏng ẹo cùng thanh âm ngọt ngào làm hắn vô cùng sướng khoái!

A! Hồ ly tinh, tiểu hồ ly, tâm trí hắn lay động mạnh và thầm oán trách Kim Dung tiên sinh, sao lại viết là Chung Linh thơ ngây không hiểu biết gì hết, đều là dóc tổ. Bây giờ Chung Linh mới 16, 17 tuổi cơ thể chưa phát dục hoàn toàn, chính là điều tốt, sẽ chỉ dạy về tình dục lần lần, sau này sẽ hưởng thụ thích hơn.

–Đoàn ca! Huynh suy nghĩ điều gì mà khuôn mặt lộ nét dâm đãng quá, nói cho muội biết đi.

Nàng vừa nói vừa đung đưa cánh tay Đoàn Dự, không biết vô tình hay hữu ý mà làm cho khủy tay hắn cứ không ngừng cạ lên chiếc vú nhỏ. Hắn cảm nhận thật là thích thú, trong lòng không ngừng than: hồ ly tinh, tiểu hồ ly… còn nhỏ mà sớm biết dẫn dụ nam nhân.

Hắn cũng biết Chung Linh dám đưa đẩy như thế vì biết hắn không dám trêu ghẹo nàng nhiều, vì bên dưới của nàng chưa hoàn toàn bình phục sau đợt mây mưa vân vũ lần đầu tiên trong đời, nàng lợi dụng cơ hội này mà nũng nịu.

Nhưng hắn đã hứa trong lòng là qua thế giới Thiên Long Bát Bộ hắn sẽ là người đại dâm đảng đứng đầu thiên hạ, cho nên dễ gì ngồi im khi Chung Linh cứ kích dục hắn.

Tay trái lại lên mò lên vú của Chung Linh, hai vú đều bị hắn xoa bóp, hắn làm cho Chung Linh không chịu nỗi nữa, khóe mắt nàng long lanh như sắp tuôn rơi, thật là dễ làm say đắm lòng người.

–Nhột lắm, nhột lắm… buông tha Linh nhi..

Nàng vội ngăn cản bàn tay hắn lại.

–Thôi được! Huynh sẽ cho muội biết sự thật, Đoàn gia của huynh có một môn vỏ công thần sầu quỷ khóc.

Hắn cười ha hả nói dóc!

–Có phải đó là Lục mạch thần kiếm lừng danh chốn giang hồ.

Chung Linh nói.

–Không phải! So với Lục mạch thần kiếm, vỏ công này cao thâm hơn nhiều, nó được gọi là Lục dương thần công, khi luyện môn vỏ này dù cho một người võ nghệ thấp kém, trong một thời gian ngắn sẽ trở thành cao thủ vỏ lâm, huống chi huynh là kỳ tài luyện vỏ.

Hắn nói xạo mà sắc mặt không hề biến đổi.

–Muội chưa hề nghe nói ở Đại Lý có người sử dụng môn vỏ công này.

Chung Linh thắc mắc.

–Đương nhiên là không có nghe được vì môn vỏ này vô cùng cao thâm khôn lường, vô cùng nguy hiểm, ngoài đệ tử chân truyền, không ai có thể được tập luyện. Đại Lý là nước có lòng bác ái, luôn muốn giảng hòa di quý sống thanh bình cùng mọi người, áp dụng nguyên tắc ‘ta không đụng người, thì người không xâm phạm đến ta’ môn vỏ công này cũng thế, nếu không vì nóng lòng cứu muội thì ta cũng không tập công phu này.

Hắn nói một cách nghiêm trang, nhưng trong dạ thì cười thầm và tự khen ‘mình đóng kịch hay quá, lẽ ra phải đi làm diễn viên mới đúng’.

–Nếu như thế thì môn vỏ này quá lợi hại.

Chung Linh vô cùng cảm thán.

–Thôi! Chúng ta không nói chuyện này nữa, muội cũng đừng cho ai biết, nếu không nhân sĩ vỏ lâm biết được, động lòng tham kéo nhau đến tìm Đoàn gia tranh đoạt sẽ gây nên một trường đổ máu, loạn lạc.

Hắn nói.

–Muội hiểu! Huynh an tâm ta tuyệt đối giữ bí mật này.

………………………………………………………………………………………………………Bắt đầu đến Mộc Uyển Thanh sắp xuất hiện