Chương 45: Tự nhận hậu quả

- Mợ, tha thứ cho cháu đi... Mợ, cháu thật sự không phải cố ý thương tổn Tiểu Tuyết......

Trong đoạn video cùng ghi âm là lúc Tiêu Khả Lệ ở ở nhà chính Mộ Dung gia sám hối.

Mộ Dung Tuyết biết Tiêu Khả Lệ giảo hoạt, cho nên lúc ấy cô đã nghĩ đế ý tưởng này, trộm quay lại video, giờ không phải đã đến lúc phát huy công dụng sao?

Vương diễm sắc mặt tái nhợt nhìn video trên di động, cô ta còn cái gì không rõ?! Cô ta bị Tiêu Khả Lệ chơi, cô ta cẩn thận nghĩ lại trước kia Tiêu Khả Lệ luôn nói như vậy, tỏ vẻ bản thân cô ta chịu ủy khuất, rồi sau đó chính mình giúp cô ta xuất đầu, bởi vậy đắc tội không ít người, nhưng không ai đi trách cứ Tiêu Khả Lệ.

Bẩy vậy, rõ ràng cô ta là người gây chuyện, kết quả cô (Vương diễm) lại ở đây đối chất cùng Mộ Dung Tuyết cả buổi, nhưng không thấy bóng dáng Tiêu Khả Lệ đâu, liền tính chạy chậm đuổi theo, lẽ ra cũng nên tới rồi.

Sắc mặt Vương diễm một trận trắng một trận xanh, không ngừng biến ảo.

Vương diễm run run môi, sau một hồi, mới cứng đờ nói ra một câu.

- Thực xin lỗi!

Liền khóc lóc chạy ra ngoài, bất ngờ phát hiện bị bạn tốt lừa gạt, nhất thời chịu không nổi.

Bạn học chung quanh, từ lúc bắt đầu đã khe khẽ bàn luận, sau đó biến thành châm chọc Tiêu Khả Lệ.

Lúc này, Tiêu Khả Lệ mới khoan thai tới muộn, nhưng nhìn bộ dáng chán ghét không chút nào che giấu của bạn học, làm cô ta hơi hơi khựng lại. Như thế nào lại không giống trong dự đoán của cô ta, nhìn quanh một vòng, không phát hiện bóng dáng vương diễm! Chẳng lẽ vương diễm không tới tìm Mộ Dung Tuyết?! Sao có thể? Theo tính cách vương diễm thì khẳng định đã tới đòi lại công đạo cho cô ta mới đúng vậy?! Đáng chết!

Tiêu Khả Lệ nắm chặt nắm tay, cố bày ra bộ dáng không thèm để ý ánh mắt mọi người, yên lặng trở về chỗ ngồi......

- Nha, đây không phải là nữ sinh ác độc sao?! Cư nhiên còn có mặt mũi đi học.

Một nữ sinh nói.

Tuy rằng ngày thường Tiêu Khả Lệ luôn ôn ôn nhu nhu, nhưng cũng có mấy nữ sinh đặc chán ghét loại tính tình này......

- Người ta chính là da mặt còn dày hơn tường thành.

Một người mở miệng, sau đó liền có không ít bạn học phụ họa.

- Mệt tôi trước kia còn thích cô ta, không nghĩ tới cư nhiên là bạch liên kỹ nữ, phi!

Nam sinh cũng có chút chịu không nổi loại tương phản này, cảm giác giống như bị lừa gạt.

- Loại nữ sinh này quá khủng bố, ngay cả bạn tốt cũng lợi dụng, không thấy vương diễm vừa mới khóc đến thê thảm sao......

- Đúng vậy, về sau cách xa cô ta chút......

......

Tiêu Khả Lệ cắn chặt khớp hàm, mới có thể nén được những lời châm chọc bên tai, không để nó ảnh hưởng, hiện giờ nếu cô ta tức giận, chỉ biết làm tăng thêm hậu quả, cô phải nhẫn......

Nhiều người nghị luận sôi nổi, nhưng không có ai chú ý tới tia oán hận trong mắt Tiêu Khả Lệ, chờ xem, một ngày nào đó, cô ta sẽ cho mấy bà tám này quỳ gối trước mặt cô ta......

Từ lúc Tiêu Khả Lệ tiến vào phòng học, Mộ Dung Tuyết liền dùng khóe mắt quan sát cô ta, làm cô kinh ngạc chính là Tiêu Khả Lệ là người biết ẩn nhẫn, người như vậy đúng là một uy hiếp lớn.

Tan học, Tiêu Khả Lệ ngăn cản đường đi của Mộ Dung Tuyết, ánh mắt cầu xin nói muốn cùng cô nói chuyện.

Mộ Dung Tuyết nói Mạc Ái Lê đi về trước sau đó liền cùng Tiêu Khả Lệ đi tới rừng cây nhỏ yên tĩnh, chung quanh không có người.

- Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?

Mộ Dung Tuyết nhàn nhạt hỏi. Sở dĩ Mộ Dung Tuyết cùng cô ta tới đây, chẳng qua là muốn nhìn một chút xem rốt cuộc cô ta còn có chiêu gì, chẳng lẽ còn muốn cầu xin cô giúp cô ta che giấu?! Này có thể sao?!

Ngoài ý muốn chính là Tiêu Khả Lệ lúc này không có bộ dáng mảnh mai khóc thút thít như ngày thường, cũng không có vẻ mặt điên cuồng, ngược lại là vẻ mặt bình tĩnh.

Mộ Dung Tuyết trong lòng cảnh giác, Tiêu Khả Lệ này rốt cuộc muốn làm sao!? Biểu tình dọa người không tốt sao?! Rốt cuộc cô không thấy rõ trong đó có quỷ kế gì?!

- Mộ Dung Tuyết, kỳ thật cô vẫn luôn chán ghét tôi đúng hay không?

Không có quanh co lòng vòng.

Mộ Dung Tuyết kinh ngạc, Tiêu Khả Lệ luôn luôn là người ngấm ngầm giở trò mưu mô, đột nhiên nói trắng ra như vậy, cô thực sự không quen. Lúc cô đang chuẩn bị trả lời, lơ đãng chú ý tới trong túi áo của Tiêu Khả Lệ, tựa hồ bên trong có cái gì?!

Là cái gì?! Trong đầu một trận linh quang, là bút ghi âm! A! Tiêu Khả Lệ này đúng là làm người ta không thể thả lỏng, cư nhiên hiểu được ăn miếng trả miếng, muốn cắn trả cô.

Biết Tiêu Khả Lệ muốn làm sao, cô liền có biện pháp đối ứng.

- Như thế nào sẽ? Người vẫn luôn không thích tôi, không phải là chị họ sao? Bằng không cũng sẽ không tìm bọn bắt cóc, muốn bắt cóc tôi, nếu không phải vừa vặn có người cứu tôi, chỉ sợ hiện tại tôi còn không biết ở đâu?

- Cô có phải bởi vì chuyện của dương phong học trưởng mới giận tôi hay không, cô thích dương phong học trưởng đúng không?

Tiêu Khả Lệ âm thầm cắn răng, dời đề tài.

Mộ Dung Tuyết cười lạnh, nhưng ngữ khí vẫn bình đạm như cũ.

- Nói đến chuyện dương phong học trưởng, tôi mới nhớ tới, hóa ra chị họ sớm đã chán ghét tôi, bằng không chị như thế nào sẽ dùng chân gạt ngã tôi, làm tôi bị chê cười. Còn có, dương phong học trưởng cùng tôi chỉ là bạn, đừng tung lời đồn bậy thì không hay.