Chương 43: Xuất ngoại

Tiêu Khả Lệ đột nhiên giống như động kinh, điên cuồng khóc lớn.

- Mợ, cháu cũng không nghĩ muốn vậy, thật sự, thật vất vả cháu mới thích một người..... Chính là... Tiểu Tuyết cái gì cũng có... Vì cái gì còn muốn cướp đi người duy nhất cháu thích......

Phảng phất như là vô cùng hối hận, Tiêu Khả Lệ một bên khóc, một bên dùng tay tát vào khuôn mặt trắng nõn của mình.

- Mợ, mợ, cháu cũng không biết vì cái gì lại làm ra chuyện điên rồ như vậy, thật sự...... Mợ... Cầu xin mợ tha thứ cho cháu đi......

Trương Khả Nhân nhìn cô ta tự đánh mình đến mức gương mặt sưng đỏ, trong lòng cũng hơi có chút không đành lòng, chỉ là vừa nhớ tới cô ta liên tục nói dối, cùng với ngữ khí hung ác trong điện thoại, bà liền không thể tin tưởng được, cô cháu gái ngoại này làm người ta phải đề phòng.

Tiếng bạt tai vẫn vang lên “Bạch bạch bạch” không phải làm bộ, đối với bản thân cũng ra tay tàn nhẫn được như vậy, có thể thấy được tâm tính Tiêu Khả Lệ thâm sâu cỡ nào, nếu là sau này cô ta đối phó Tiểu Tuyết...... Trương Khả Nhân đột nhiên cảm thấy thực bất an, có loại suy nghĩ muốn chặt đứt đường lui của cô ta, loại trừ hậu hoạn.

- Mợ, cháu thật sự chỉ là nhất thời bị ma quỷ ám, thật sự, cháu thật sự biết sai rồi......

- Đủ rồi!

Trương Khả Nhân quát lớn, sau đó quay đầu nhìn cục trưởng Phương nói.

- Cục trưởng Phương, Tiêu Khả Lệ còn chưa thành niên, có thể xin nộp tiền bảo lãnh đi!?

Cục trưởng Phương gật đầu.

- Đương nhiên, mời dời bước tới văn phòng xử lý thủ tục!

Ở lúc Trương Khả Nhân xử lý thủ tục, Tiêu Khả Lệ còn ở phòng giam giữ, lúc này nào còn bộ dáng nhu nhược đáng thương vừa rồi, trong ánh mắt là tàn nhẫn, sắc mặt âm trầm, bên miệng gợi lên một nụ cười đắc ý......

Trương Khả Nhân sắc mặt lạnh lùng mang theo Tiêu Khả Lệ trở lại Mộ Dung gia. Tiêu Khả Lệ đứng ở phía sau Trương Khả Nhân, hơi hơi cúi đầu, thanh âm nức nở không ngừng vang lên......

Tiêu Khả Lệ nhìn người mợ lạnh mặt đi ở phía trước, cô ta không nóng nảy, chỉ cần cô ta vẫn luôn làm ra bộ dáng nghiêm túc hối cải, mợ chắc chắc sẽ tha thứ cho cô ta, trước đó ở nhà giam cô ta đã chú ý qua sự không đành lòng trong mắt mợ, dù chỉ là lóa qua, chỉ cần mềm lòng liền tốt, lần này cô ta xác thật làm không chu toàn, cư nhiên để lại nhược điểm, tiếp theo, tiếp theo cô ta tuyệt đối sẽ chuẩn bị chu toàn......

Ai cũng không chú ý tới trong mắt Tiêu Khả Lệ, người đang cúi đầu lại hiện lên một mạt điên cuồng.

Trong đại sảnh Mộ Dung gia.

Hai vợ chồng Mộ Dung, Mộ Dung Tuyết còn có Mặc Tử Văn đều nhìn Tiêu Khả Lệ đang quỳ gối trong phòng khách.

Nghe thấy cô ta nhỏ giọng ăn năn hối hận, Mộ Dung Tuyết cũng không thể không tán thưởng Tiêu Khả Lệ, cô tự hỏi nếu lúc này là cô, cũng không nhất định có thể làm được những việc tàn nhẫn với bản thân như vậy. Xem làn da nộn thịt kia đều đã hằn đỏ, cả khuôn mặt sưng như đầu heo rồi......

Mộ Dung Tuyết lại nhìn về phía cha mẹ nhà mình, quả nhiên trong mắt hai người hiện lên một tia động lòng, giả như không phải cô trở về một đời, chỉ sợ lúc này sớm đã tha thứ cho cô ta. Nhưng khiến cô kinh ngạc chính là Mặc Tử Văn từ đầu đến đuôi đều lạnh mặt, trong mắt còn có nhàn nhạt sát ý đối với Tiêu Khả Lệ?! Chẳng lẽ trước đó bọn họ có thù oán......

Tiêu Khả Lệ đương nhiên cũng thấy được tia động lòng trong mắt hai vợ chồng Mộ Dung, bởi vậy càng thêm ra sức khóc, người không biết còn tưởng rằng là cha mẹ chết không bằng, phi. Nói bậy, cha mẹ cô ta sớm đã mất, lúc đó cô ta khóc cũng không có thương tâm như vậy.

Mộ Dung Tuyết mới phát hiện cô đã quá xem nhẹ độ máu lạnh của Tiêu Khả Lệ, lúc đó Tiêu Khả Lệ chỉ có đưa ma mới khóc một chút, trên mặt chỉ treo nhàn nhạt sầu bi bên ngoài, còn lại bộ dáng không có thương tâm bao nhiêu, lúc ấy cô cho rằng cô ta là cố gắng kiên cường, ngay cả ba mẹ cũng đau lòng tặng không ít thứ tốt cho cô ta, chính mình càng ngày càng coi cô ta như chị ruột...... Trọng sinh trở lại lâu như vậy, cô vẫn cảm thấy trái tim băng giá như cũ......

Tiêu Khả Lệ một bên không ngừng sám hối, một bên không ngừng để ý phản ứng mấy người. Trong mắt hai vợ chồng Mộ Dung đều có một tia không đành lòng, nhưng Mộ Dung Tuyết vẫn luôn lạnh lùng nhìn cô ta. Gần đây Mộ Dung Tuyết càng ngày càng làm cô ta nhìn không thấu, tựa hồ giống như mẫu đơn đột nhiên trưởng thành, dần dần nở rộ càng mỹ lệ, làm cô ta không khống chế được sự ghen ghét của bản thân, nếu không, sao cô ta có thể động thủ ngay lúc này , ít nhất phải đợi cô ta nhập vào nội bộ Mộ Dung gia.

Một người khác, là một người đàn ông cô ta chưa thấy qua, dung mạo yêu nghiệt tuyệt thế như thế, khí chất quanh thân làm người say mê. Vì cái gì?! Vì cái gì mà đàn ông tốt luôn xuất hiện bên người Mộ Dung Tuyết, cô ta đoán sở dĩ bọn họ thất thủ là bởi vì người đàn ông này. Cô ta khóc đến đáng thương như thế, nếu là người đàn ông khác đã sớm muốn đem cô ta ôm trong lòng ngực mà an ủi, người đàn ông này chẳng những thần sắc bất biến, thậm chí trong mắt còn có lạnh lẽo, vừa thấy, cô ta liền biết người nam nhân này không dễ chọc......

Trương Khả Nhân tuy rằng có một tia không đành lòng, nhưng cái gì cũng không quan trọng bằng con gái mình.

- Được rồi, đừng khóc nữa, ngày mai tôi sắp xếp cho cô xuất ngoại, sau này cô tự giải quyết cho tốt đi.

Xuất ngoại?! Không! Không! Tiêu Khả Lệ lập tức quỳ bò đến trước mặt Trương Khả Nhân, khóc thút thít nói.

- Mợ, cháu không muốn xuất ngoại, mợ... cháu cầu xin người... Cha mẹ cháu đều không còn nữa...... cháu không muốn ra nước ngoài, bên kia một người cháu cũng không quen biết.......

Sao có thể xuất ngoại lúc này, vậy thì sau này cô ta còn làm được gì, ở nước ngoài cái gì cũng không có.......

- Mợ, cháu cầu xin mợ... cháu thật sự biết sai rồi... Cầu xin mợ, nở mặt ba mẹ cháu mà tha thứ cho cháu...... Mợ.....

Thấy mợ tuy rằng có chút động lòng nhưng vẫn là thờ ơ trước thỉnh cầu của cô ta, Tiêu Khả Lệ ngược lại bò đến trước mặt Mộ Dung Phong Hoa.

- Cậu, cháu thật sự biết sai rồi...... cầu xin cậu...... nếu hai người không yên tâm, cháu có thể đi nơi khác học...... Cầu xin hai người a...... Chỉ cần không xuất ngoại, cháu học nơi nào cũng được.

Mộ Dung Phong Hoa nhíu nhíu mày, sau đó nhìn về phía con gái nhà mình.

- Tiểu Tuyết, con nói như thế nào?

Mặc kệ như thế nào, đầu tiên để ý tâm tình con gái nhà mình.

Mộ Dung Tuyết cười lạnh, cô biết Tiêu Khả Lệ suy nghĩ cái gì, muốn ở lại phải không, đến lúc đó cô sẽ làm cô ta hối hận khi ở lại.

- Ba me, nếu cô ta không muốn xuất ngoại liền ở lại đi.

Trương Khả Nhân cùng Mộ Dung Phong Hoa đều có chút không tán đồng nhíu nhíu mày.

- Tiểu Tuyết.....

- Ba mẹ, đừng quên con có anh tử Văn bảo hộ, không có việc gì. Để chị họ ở lại đi, bằng không truyền ra ngoài, bọn họ lại nói chúng ta đường đường là Mộ Dung gia lại dung không được một bé gái mồ côi thì không tốt.

Mộ Dung Tuyết kéo kéo cánh tay Mặc Tử Văn.

Nhìn cánh tay tay nhỏ trắng nõn đang lôi kéo tay mình, trong lòng Mặc Tử Văn thực sung sướng, hắn cảm giác thật vui vẻ. Còn Tiêu Khả Lệ, hắn không có thiện lương như Tiểu Tuyết, vừa rồi hắn rõ ràng để ý thấy cô ta còn ủy khuất nhìn hắn, động tác không tính ngây ngô kia, quả nhiên là có tâm cơ, trong lòng đối với người nữ sinh lần đầu tiên gặp mặt này, lại là chán ghét.