Chương 41: Gặp người nhà

Mộ Dung Tuyết nhìn động tác thành thục như nước chảy mây trôi của sở dật sâm, khóe mắt giật đến lợi hại hơn. May mà cô nấu không ít, thêm một người ăn cũng không có gì, nhưng cô lại không biết, về sau lúc nhớ tới bữa sáng hôm nay, cô đều vô cùng hối hận vì đã đi mở cửa, thế cho nên từ ngày hôm đó, trên bàn cơm luôn có nhiều thêm một cái đầu tới cọ cơm..

Hôm nay là cuối tuần, vừa vặn có thể dẫn Mặc Tử Văn còn có Tiểu Lâm về nhà gặp mặt cha mẹ, còn tên thích cọ cơm nào đó, tất nhiên là bị ném ra sau đầu.

Về đến nhà, Mộ Dung Tuyết thừa dịp phòng bếp không ai, liền thả một đống lớn rau dưa cùng hai con gà. Lúc cô đi ra ngoài, liền thấy dì Ngô.

- Dì Ngô, cháu cầm một ít rau dưa mới tới, ở phòng bếp, dì sửa sang lại một chút.

Dì Ngô đã có thói quen đại tiểu thư thường thường mang đồ ăn tới đây, vì vậy bà không có gì kinh ngạc, trực tiếp nói được, sau đó liền vào phòng bếp.

Hai anh em Mặc Tử Văn bị Mộ Dung Tuyết an trí ở phòng khách, ngồi nghiêm chỉnh, eo lưng đến thẳng tắp.

Mặc Tử Văn còn tốt, Tiểu Lâm thì khẩn trương làm cho sắc mặt có chút tái nhợt.

Mộ Dung Tuyết thực không đành lòng, đi qua nhỏ giọng nói chuyện cùng hắn.

- Tiểu Lâm, có thích nhà chị hay không?

Mặc Tử Lâm cứng đờ, sau đó tươi cười đáp.

- Thích a.

- Yên tâm, ba mẹ chị đều là người ôn hòa, cũng sẽ giống như chị, sẽ thích Tiểu Lâm, không cần sợ hãi, chẳng lẽ em cảm thấy chị rất hung dữ sao?

Đôi mắt trong suốt của Tiểu Lâm chớp chớp.

- Thật vậy chăng? Họ sẽ thích Tử Lâm sao?

- Đương nhiên là thật sự, đã khi nào chị lừa gạt em sao?

Nhìn đến sắc mặt Mặc Tử Lâm hòa hoãn không ít, Mộ Dung Tuyết thở phào nhẹ nhõm một hơi. Trái tim Mặc Tử Lâm không tốt lắm, không thể kích động.

Mặc Tử Văn mang mắt hàm chứa cảm kích nhìn Mộ Dung Tuyết.

Chỉ chốc lát, hai vợ chồng Mộ Dung đã trở lại, lần đầu tiên nhìn đến chính là dung mạo yêu nghiệt của Mặc Tử Văn, chỉ là hơi chút kinh ngạc một chút, sau đó liền ôn hòa tươi cười, mặc kệ hai người bọn họ có suy nghĩ gì, người là con gái mình mang về tới, như thế nào cũng không thể vứt bỏ mặt mũi con gái.

Mặc Tử Văn vừa thấy vợ chồng Mộ Dung lập tức đứng dậy nghênh đón, cũng chào hỏi.

- Bác trai, bác gái, ngượng ngùng, mạo muội quấy rầy.

Mặc Tử Lâm vốn dĩ bình tĩnh không ít, lúc này nghe vậy lại khẩn, chân tay luống cuống không biết để chỗ nào,

- Bác trai..... bác..bác gái khỏe.

Nhìn ra Mặc Tử Lâm khẩn trương, Trương Khả Nhân cười càng thêm ôn hòa.

- Đừng khách khí, tùy tiện ngồi.

Mộ Dung Tuyết tung tăng nhảy nhót đi đến trước mặt ba mình, kéo kéo gương mặt nghiêm túc của ông.

- Ba, ba cười lên đi, xem bộ dáng nghiêm túc của ba kìa, dọa đến Tiểu Lâm rồi.

Mộ Dung Phong Hoa bị nói, ngược lại thấy vui vẻ, ngoài mặt lại giả vờ tức giận nói.

- Buông tay, không biết lớn nhỏ!

Chỉ là trong mắt tràn đầy ý cười.

Trong mắt Mặc Tử Lâm xẹt qua một tia hâm mộ cùng khát khao......

Trương Khả Nhân thấy, nghĩ thầm, thật là đứa nhỏ đơn thuần. Vốn đang ôm suy nghĩ nghiêm túc quan sát, bà cũng thả lỏng không ít.

Trương Khả Nhân cũng chỉ có một người con gái là Mộ Dung Tuyết, đối với sinh hoạt bên ngoài của con gái, khó tránh khỏi suy xét kỹ càng. Trước đó tiêu Khả Lệ cùng con gái bảo bố nhà mình qua lại chơi đùa, bà đã lo lắng thật lâu, chủ yếu là Tiêu Khả Lệ kia tuổi còn nhỏ mà tâm cơ quá nặng.

Bà còn nhớ rõ lần thứ hai Tiêu Khả Lệ tới đây tìm Tiểu Tuyết chơi, đôi mắt xoay tròn nhìn những món đồ trân quý, làm người ta không vui nổi, cô ta còn vô số lần chạy đến trước mặt bà lấy lòng, đáng tiếc tóm lại là tuổi quá nhỏ, che giấu chưa đủ sâu, làm bà nhìn ra dấu vết, còn muốn vào nhà chính nhà Mộ Dung ở, quả thực nằm mơ!!!

Nhưng là Tiểu Tuyết từ nhỏ bị bà sủng ái mà lớn lên, những chuyện dơ bẩn trong một gia tộc, con bé chưa từng tiếp xúc quá, cũng là bà sơ sẩy, làm Tiêu Khả Lệ kia có thể chui chỗ trống. Bà đã từng khéo nhắc nhở Tiểu Tuyết vài lần, kết quả đều không quá tốt, mỗi lần đều nháo lên mà kết thúc, lúc sau Tiểu Tuyết càng ngày càng không muốn thân cận với bà, thực sự làm bà lo lắng thật lâu.

May mà, trong khoảng thời gian này hai đứa nhỏ không ở cùng nhau, cũng không nghe thấy Tiểu Tuyết nhắc tới, không biết có phải hai người cãi nhau thế nào, tóm lại là tốt hơn rất nhiều, Tiểu Tuyết cũng hiểu chuyện hơn, gần nhất kết giao được với mấy đứa nhỏ bà cũng đã nhìn qua, đều là đứa nhỏ tốt, tâm tình của bà được thả lỏng không ít.

Hai đứa nhỏ này cũng vậy, tuy rằng là bảo vệ, nhưng nhìn bộ dáng Tiểu Tuyết hiển nhiên là coi bọn họ như bạn bè, ngay từ đầu bà còn lo lắng hai người là vì gia thế nhà Mộ Dung mà tới, gặp qua mới biết được là bản thân lo lắng vô ích, tuy bề ngoài đứa lớn quá mức hoa lệ, nhưng ít nhất không phải người có tâm cơ, hơn nữa đứa nhỏ nhỏ tuổi kia, vừa thấy liền biết là người đơn thuần.

Ngoài dự kiến của Mộ Dung Tuyết, mẹ cô tựa hồ thực thích Tiểu Lâm, trước đó cô nhiều nhất cho rằng bà chỉ là khách khí tiếp đón bọn họ.

Tiểu Lâm cũng càng ngày càng thả lỏng, tươi cười xán lạn.

Ba cô cũng vậy, cùng Mặc Tử Văn càng uống càng hăng say, hai người giống như kề vai sát cánh xưng huynh gọi đệ.

Dư lại lẻ loi chính mình, làm cô hoài nghi, bản thân có phải thân sinh hay không ?!! Nào có ai đem con gái thân sinh ném một bên.....

Trên bàn cơm, ba cô dường như thương lượng cùng con gái, nói.

- Tiểu Tuyết a, ba xem Tử Văn rất có thiên phú kinh thương, nếu không để hắn đến công ty ba hỗ trợ?

Mộ Dung Tuyết đầu đầy hắc tuyến: Lão ba, con gái tìm người dễ dàng sao? Ngài còn không biết xấu hổ đoạt người của con gái?

Mộ Dung Tuyết khinh bỉ nhìn về phía lão ba nhà mình......

Còn không đợi cô mở miệng, Mặc Tử Văn liền trước một bước mở miệng nói.

- Cảm ơn bác trai tán thưởng, chỉ là cháu đã thề, đời này sẽ làm bảo vệ đại tiểu thư, cho nên......

Mộ Dung Phong Hoa có chút kinh ngạc, phải biết rằng được công ty nhà Mộ Dung hỗ trợ so với làm một người bảo vệ thì có tiền đồ hơn nhiều, ngay sau đó, trong mắt ông hiện lên một mạt tán thưởng, rốt cuộc ông cũng hy vọng bên người con gái có người trung thành, cùng lắm thì về sau ông nâng đỡ một chút là được..

- Được, nếu cháu đã quyết, ta cũng không miễn cưỡng, ăn cơm ăn cơm......

Ăn cơm chiều sau, Mộ Dung Tuyết nhắc tới bệnh tình của Tiểu Lâm với ba mẹ, tỏ vẻ muốn để cho Tiểu Lâm ở trong nhà một thời gian. Lời nói của cô còn chưa xong, lão mẹ liền hai tay hai chân tán thành, đây là cô lo lắng vô ích?!!! Đương nhiên cô cũng muốn hỏi ý tứ của Tiểu Lâm.

Tiểu Lâm thẹn thùng gật gật đầu, sau đó cô lại nhìn về phía Mặc Tử Văn, rốt cuộc Mặc Tử Văn là người giám hộ, còn phải cần hắn đồng ý mới được.

Mặc Tử Văn không nghĩ muốn quấy rầy Mộ Dung gia nhiều như vậy, nhưng là nhìn bộ dáng vui vẻ của em trai nhà mình, hắn không đành lòng cự tuyệt.

Mặc Tử Lâm cảm thấy hôm nay là ngày hắn cảm thấy vui vẻ nhất, ở trong căn phòng lớn xinh đẹp, ăn đồ ăn ngon, quan trọng nhất chính là mọi người đều ôn nhu đối với hắn, đó là nụ cười chân thành, hắn biết. Từ nhỏ không có tình yêu thương của mẹ, ba nhìn thấy hắn cũng là vẻ mặt u sầu cau mày, còn có bà nội đáng tiếc bà nội đi rồi, cuối cùng chỉ còn lại anh trai…..

Nhưng là hôm nay có thật nhiều người, mọi người đều ôn nhu như vậy, nếu đây là mơ, hắn nhất định sẽ hảo hảo quý trọng......

P.S: Nay bão chương nha.