Mộ Dung Tuyết trải qua trong khoảng thời gian không ngừng sử dụng năng lực thấu thị, thấu thị của cô tiến bộ không ít, sẽ không giống lần đầu tiên, chỉ nhìn một hồi liền đầu váng mắt hoa, toàn thân không có sức, phạm vi sử dụng thấu thị cũng mở rộng hơn rất nhiều.
Cô quyết định đánh toàn cuộc vào nguyên thạch, cho nên liền tính là phỉ thúy, chỉ cần có lợi nhuận cô đều mua. Mộ Dung Tuyết cầm cái xe đẩy, xe đẩy là chuẩn bị cho khách hàng muốn mua nhiều nguyên thạch thì dùng, một đường sử dụng tinh thần lực thấy có chút màu trong nguyên thạch, cô liền ném vào xe đẩy tay, đương nhiên cô cũng sẽ nhặt mấy khối không có, tuy rằng không giải thạch ở nơi này, nhưng mang trở về cho người giải thạch trong công ty, giải ra tới tất cả đều là đồ tốt cũng khiến người ta chú ý, trước mắt cô còn không có thực lực, cũng có đủ sức chống cự lòng tham của người khác.
Cố Minh vốn dĩ ở một bên nghiêm túc xem nguyên thạch, cũng bị hành động của Mộ Dung Tuyết làm cho sợ ngây người, người bên cạnh khe khẽ nói nhỏ, không ngừng lắc đầu.
- Lại là một tiểu hài tử chỉ biết tới chơi đùa.
- Xem bộ dáng này có lẽ là không hiểu đổ thạch.
- Ngay cả công cụ cũng không cần dùng, trực tiếp để vào xe, thật là phá của.
- Người ta có tiền, ông quản được sao?
......
Người chung quanh cũng đều nghĩ là đại tiểu thư nhà ai tới chơi đùa đâu. Bất quá này lại hợp tâm ý Mộ Dung Tuyết, cô mua nhiều vốn dĩ khiến cho người ta chú ý, nhưng làm lớn như vậy để người khác cho rằng cô chơi đùa thì càng tốt.
- Tiểu Tuyết, cháu như thế nào......
Cố Minh thấy người chung quanh thật sự quá nhiều, câu nói kế tiếp chưa nói ra tới.
Mộ Dung Tuyết nhìn về phía Cố Minh, trong mắt ánh mắt tràn ngập thần thái tự tin.
- Chú Cố, chú đã quên phía trước cháu đã nói gì với chú sao?! Chỉ cần chú tin tưởng cháu là được.
Cố Minh nghe được cô nói như vậy nói, tức khắc lời khuyên lại bị mắc ở trong cổ họng, đúng vậy, hắn tin tưởng Mộ Dung Tuyết không phải người không có chừng mực như vậy, cô làm như vậy khẳng định là có lý do, hắn chỉ cần tin tưởng cô, ủng hộ cô là được. Nghĩ đến đây, trong lòng Cố Minh liền thả lỏng rất nhiều.
- Tiểu Tuyết, chú giúp cháu đẩy xe đi, cháu thích khối nào liền lấy.
Hành động Cố Minh tín nhiệm cô như thế, làm cô nhịn không được lộ ra tươi cười sung sướng, tươi cười kia giống như những bông hoa nở rộ, đẹp đến kinh tâm động phách, làm không chỉ Cố Minh ngây người, cũng làm Phương Thế Hoa ở sau lưng đi tới, bị kinh diễm.
Đi ở bên cạnh Phương Thế Hoa, Tiêu Khả Lệ phát hiện hắn khác thường, trong lòng thầm hận không thôi, ngay cả cô ta cũng chưa từng làm hắn lộ ra ánh mắt như vậy. Mộ Dung Tuyết gia thế tốt hơn cô ta, ngay cả bộ dạng cũng muốn áp cô ta một bậc, cô ta sao có thể cam tâm.
Tiêu Khả Lệ nhớ tới chuyện mình đang chuẩn bị, không bao lâu, cô ta sẽ khiến cho Mộ Dung Tuyết thân bại danh liệt, đến lúc đó liền tính cô là Mộ Dung đại tiểu thư đi nữa, chỉ sợ sẽ ngã xuống càng thảm hại hơn, mà Phương Thế Hoa khẳng định cũng không muốn liếc nhìn cô (Mộ Dung Tuyết) một cái, nghĩ đến đây, trong lòng Tiêu Khả Lệ mới dễ chịu một chút, một lần nữa lộ ra tươi cười.
- Tiểu Tuyết, Tôi cũng hiểu một ít về đổ thạch, nếu không để tôi giải thích cùng em một chút?
Phương Thế Hoa đi đến trước mặt Mộ Dung Tuyết, ngữ khí phi thường ôn hòa, hơn nữa trên mặt hắn là tươi cười cùng, tức khắc làm người ta sinh hảo cảm.
Nhưng không bao gồm Mộ Dung Tuyết, cô vĩnh viễn sẽ không quên đời trước hắn đối với cô như thế nào, một đời này cô sẽ không bị lớp da người bên ngoài của hắn lừa gạt. Ngữ khí lạnh lùng:
- Không cần, tôi thích mua chơi như vậy.
Chung quanh một trận ồ lên, quả nhiên là tùy hứng!
Phương Thế Hoa bị cự tuyệt cũng không tức giận, hắn cảm thấy Mộ Dung Tuyết vốn là nên như thế, đại tiểu thư Mộ Dung sao, có chút tùy hứng thực của đại tiểu thư là rất bình thường. Hắn tươi cười như cũ:
- Vậy đi, nếu muốn nghe, tùy lúc có thể tới tìm tôi.
Bị xem nhẹ, Tiêu Khả Lệ cũng tới xoát xoát cảm giác tồn tại:
- Đúng vậy, Tiểu Tuyết, không hiểu cũng không quan trọng, Thế Hoa sẽ không giễu cợt em, vừa rồi chị nghe hắn giải thích, cảm thấy được lợi không ít đâu.
Lúc này đã gọi là Thế Hoa, thật thân mật!
Mộ Dung Tuyết cười lạnh,
- Không cần, nếu tôi muốn nghe đã có chú Cố đại tôi, vốn dĩ mẹ tôi để tôi đi theo chú Cố học tập, phí một chút tiền, phỏng chừng mẹ tôi cũng sẽ không đau lòng.
- Phụt, cô gái nhỏ này thật là có ý tứ.
Mộ Dung Tuyết theo tiếng nói mà tìm đến nơi phát ra, phát hiện là một lão nhân tóc hoa râm khoảng 60 tuổi, người mặc đường trang, trên áo là dùng chỉ bạc thêu họa tiết rồng, dưới ánh đèn chiếu rọi mà sống động giống như thật, quần áo này vừa thấy liền không phải người thường có thể ăn mặc, lão nhân này không đơn giản.
Vị lão nhân tinh tế nhìn qua Mộ Dung Tuyết:
- Ha hả, ngượng ngùng, quấy rầy mọi người, ta chỉ là tùy ý nói, không có ý tứ khác.
Người ở sân đổ thạch, thân phận đều không đơn giản, cô vừa mới nói chuyện quá mức bừa bãi, vẫn là thu liễm một chút cho thỏa đáng, đừng để không cẩn thận đắc tội người ta.
- Không có việc gì, cô gái nhỏ, ta liền thích tính cách hào sảng thoải mái này, giống y nha đầu kia nhà ta.
Lão nhân kia nhìn Mộ Dung Tuyết cười cười, tươi cười thực hòa ái, nói như thế nào nhỉ, cảm giác rất giống ông nội nhà mình vậy.
Phương Thế Hoa không biết nhớ tới cái gì, đột nhiên đi đến trước mặt lão nhân.
- Ha hả, Tiểu Tuyết vẫn luôn thực đáng yêu, chúng ta là bạn học, vừa mới rồi nói đùa đâu, làm mọi người chê cười.