Chương 19: Chế thuốc

Mạc Lưu Phong đề nghị cùng nhau ăn cơm, trừ bỏ đã lâu không gặp em gái nhà mình, còn có một nguyên nhân chính là em gái nhà mình quá đơn thuần, phận làm anh trai đến giúp con bé canh chừng, để ngừa người có tâm lợi dụng quan hệ đặc thù nhà bọn họ. Kỳ thật cũng là do hắn nhọc lòng, Mạc Ái Lê tuy rằng tùy tiện, nhưng trong lòng lại rất sáng, thiệt tình cùng cô hay hư tình giả ý, cô vẫn thấy rõ, cô biết Mộ Dung Tuyết là thiệt tình coi cô là bạn tốt.

Ba người chọn một nhà không khí không tồi, đi tới khu ghế lô thanh tịnh, ngồi xuống.

Trong lúc đợi đồ ăn, Mạc Lưu Phong dí dỏm lại hiểu biết cực kỳ rộng, làm cho không khí không tồi, tiếng cười thường thường vang lên. Làm Mạc Lưu Phong kinh ngạc chính là Mộ Dung Tuyết nhỏ tuổi như vậy, cư nhiên cách nói năng bất phàm, kiến thức không ít, hoàn toàn không giống như là cô gái nhỏ 15 tuổi, bởi vậy trong mắt hắn nhiều hơn một tia tán thưởng, em gái nhỏ nhà hắn giao cho người bạn này thật ra không tồi.

Sau đó, Mạc Ái Lê nói chuyện muốn nhờ anh trai giúp Mộ Dung Tuyết, Mộ Dung Tuyết uyển chuyển nói ra nguyên nhân chuyện muốn tìm bảo vệ, nói yêu cầu đối phương quan trọng nhất là trung tâm, thân thủ tốt chút, cái khác không quan trọng. Mạc Lưu Phong lập tức tỏ vẻ hai ngày này sẽ giúp cô tìm kiếm.

Trong lòng Mộ Dung Tuyết âm thầm nhớ kỹ ân tình này, qua hai ngày tính toán đưa lễ vật biểu đạt tâm ý, cô nhớ tới phương thuốc trong không gian, bên trong có không ít là phương thuốc bảo mệnh, có lẽ cô có thể luyện chế một ít thuốc viên làm quà hồi báo cho Mạc Lưu Phong, rốt cuộc kiểu người giống Mạc Lưu Phong này làm thiếu tướng giới quân phiệt, thường xuyên đứng giữa sinh tử, vô số nhiệm vụ, vì vậy không có gì tốt hơn là lễ vật cứu mạng.

Cơm nước xong, Mạc Ái Lê còn muốn lôi kéo Mộ Dung Tuyết đến nhà mình làm khách, kết quả Mộ Dung Tuyết nói Mạc Lưu Phong vừa trở về, trong nhà khẳng định là phải đón gió tẩy trần cho hắn, cô bảo đảm hôm nào nhất định sẽ tới cửa chào hỏi, mỗ tham ăn nào đó mới buông tha cho cô.

Trở lại chung cư, Mộ Dung Tuyết chạy nhanh vào không gian, nhìn cây ăn quả cây chính mình trồng ra đều lớn lên thật nhanh thì vui vẻ. Nhưng khi thấy trên mặt đất rơi xuống một mảng lớn trái cây chín, trong lòng đau lòng từng đợt, quá lãng phí, những loại trái cây này tuy rằng kém linh quả nguyên bản ở trong không gian, nhưng đối thân thể đều có tác dụng rất tốt, chín rồi rơi xuống trên mặt đất như vậy thật sự đáng tiếc. Có lẽ cô còn có thể làm ra loại sản phẩm bảo vệ sức khoẻ, có không gian không đi lợi dụng thì thật sự quá ngốc.

Trước mắt cô vẫn thiếu người có thể tin, đều do trước kia cô cũng chỉ cùng Tiêu Khả Lệ qua lại, bạn bè không có, hiện giờ cũng chỉ có Mạc Ái Lê là bạn tốt.

Vứt bỏ những suy nghĩ lung tung rối loạn, Mộ Dung Tuyết đi vào phòng dược thảo, bên trong có không ít khí cụ xử lý thảo dược, còn có một vài bình thuốc, bên trong để một ít thuốc viên thành phẩm, bên trái là cái lò, bên phải để không ít dược thảo đã được xử lý qua, thật sự đúng là một phòng phòng thí nghiệm dược phẩm cổ đại.

Mộ Dung Tuyết tinh tế xem xét bình thuốc kia, mặt trên còn có tên thuốc, có kim sang dược, mê hồn dược, hồi hồn đan, này đó chỉ có ở tiểu thuyết mới được nghe, ở trong không gian của cô cư nhiên thấy được, còn có không ít độc dược, cái này làm cô như có nhiều thêm một lợi thế bảo mệnh.

Mộ Dung Tuyết tính toán trước tiên luyện chế kim sang dược, loại thuốc này cực kỳ có tác dụng đối với những vết thương do đao, súng gây ra, nàng tính toán đưa cái cho Mạc Lưu Phong.

Từ trong phòng cổ y bí tịch tìm được phương thuốc cùng cách làm kim sang dược, cẩn thận chuẩn bị dược thảo, cũng đem những thảo dược này xử lý sạch sẽ theo trình tự, sau đó liền bắt đầu điều chế theo phương thuốc.

Qua hồi lâu, Mộ Dung Tuyết nhìn một đoàn đen thùi lùi, nhìn không ra bộ dáng dược thảo trong lò, thất bại, cũng trong dự đoán của cô, cô không ngừng cố gắng. Không biết lặp lại bao nhiêu lần, Mộ Dung Tuyết nhìn đến kim sang dược chính mình chế ra, nhịn không được kích động. Cô tính toán tìm động vật nhỏ thử xem hiệu quả, chưa thử qua hiệu quả cô cũng không thể trực tiếp đưa ra.

Lần đầu tiên thành công chế dược, cô kích động lập tức nghĩ đến muốn thử nghiệm hiệu quả. Áp chế không được hưng phấn, Mộ Dung Tuyết lập tức ra ngoài không gian, chạy đến khu đồ sống mua một con gà trở về, sau đó dùng dao nhỏ làm chân con gà trong lồng sắt bị thương, sau đó đem kim sang dược chính mình luyện chế ra bôi vào miệng vết thương trên đùi gà, vốn dĩ con gà đang làm ầm ĩ, cư nhiên thực mau liền an tĩnh xuống, máu cũng ngừng, lại qua hai cái giờ, miệng vết thương cư nhiên chậm rãi khép lại, dược này cũng là nghịch thiên, giống y đúc như trong miêu tả.

Vì dự phòng vạn nhất, cô còn đem con gà kia ném vào trong không gian, sau đó ở trong không gian quan sát thêm hai ngày, xác định con gà kia khỏi hẳn mới yên tâm. Lúc sau cô lại luyện chế thêm mấy bình, đặt ở trong không gian.

Cảm thấy số lượng kim sang dược đủ rồi, Mộ Dung Tuyết bắt đầu luyện chế một ít độc dược, vì bảo mệnh, mấy thứ này vẫn nên chuẩn bị nhiều chút. Có luyện chế kim sang dược làm tiền đề, mặt sau Mộ Dung Tuyết luyện chế độc dược càng thêm thuận lợi hơn rất nhiều, cô luyện chế đa số là mê hồn dược, thương tổn không tính là nhiều.

Độc dược luyện được không nhiều lắm, cô làm cái này không phải vì tùy tiện muốn tính mạng người khác, nếu không phải người đó trêu chọc xúc phạm tới cô, cô cũng sẽ không dễ dàng dùng những cái đó.

Ở trong không gian không ngừng luyện dược, đọc sách, đói bụng liền ăn trái cây bổ sung thể lực, Mộ Dung Tuyết đối với kỹ thuật luyện dược đã tiến bộ vượt bậc, hiện giờ cô đã bắt đầu tự mình nghiên cứu chế tạo phương thuốc, tuy rằng còn chưa nghiên cứu ra cách làm thuốc mới, nhưng cuối cùng cũng sẽ có ngày đó.

Ngày mai cô phải đi chế tạo một bộ y châm mới được, ngày đó cửu chuyển phượng hoàng châm pháp truyền vào trong đầu cô chính là châm cứu trung y, cô cẩn thận tìm kiếm trong phòng dược, không có phát hiện phượng hoàng kim châm, cô luyện tập thuật châm cứu trung y, cần thiết phải có châm, mà châm trong nhà xưởng không đáp ứng được yêu cầu, không tìm được thì chỉ có thể đi tìm người giỏi làm nghề, cố ý đặt làm.

Ở không gian lâu, Mộ Dung Tuyết cảm thấy thời gian cũng không sai biệt lắm liền từ không gian ra ngoài, phát hiện là ba giờ sáng, cách lúc đi học còn một đoạn thời gian, cô liền nằm trên giường ngủ bù.