Không quản vương diễm còn ở an ủi Tiêu Khả Lệ, lôi kéo Mạc Ái Lê liền đi về phía nhà hàng Trung Quốc mà Dương Phong mở.
Trên đường, Mạc Ái Lê bắt đầu phun tào
- Tớ nói này Mộ Dung đại tiểu thư, chị họ này của cậu thật đúng là kỳ ba, hai mắt nước mắt lưng tròng, giống như cô ta bị cậu vứt bỏ.
Mộ Dung Tuyết cười nói:
- Mặc kệ cô ta, tớ mang cậu đi ăn đồ ngon.
- Đi mau đi mau, đi nơi nào?.
Nhắc đến ăn, Mỗ Lê lập tức biến thân thành cún nhỏ..
Thấy người nào đó hai mắt sáng lên, bộ dáng ngu ngốc, không thể không nói, tâm tình thực vui sướng.
- Mạc tiểu thư, đương nhiên là đi nhà hàng của Dương Phong ăn.
- Tớ nói này Mộ Dung đại tiểu thư, cô sẽ không thật sự coi trọng Dương Phong kia đi, nếu không như thế nào lại đi tới địa bàn của hắn lắc lư.
Mỗ Lê mở ra hình thức bát quái.
Mộ Dung Tuyết nhịn không được trừng mắt nhìn cô một cái:
- Cuộc sống cao trung của tớ, tớ đã cố gắng che dấu, nhưng bởi vì không cẩn thận sẩy chân liền cách xa từ đây, cậu liền chê cười tớ đi.
- Không cần che giấu, tớ hiểu, chỉ cần mỗi ngày cậu cho tớ đồ ngon, tớ liền giúp cậu mật thế nào?
Che giấu cái gì? Cô hiểu gì? Mộ Dung Tuyết tỏ vẻ không hiểu, cầu giải thích! Mỗ Lê chỉ cần có đồ ngon là có thể bị thu phục, lời nói thật sự nghiêm cẩn sao? Mỗ Tuyết nghiêm trọng hoài nghi......
- Che giấu cái gì?
Phía sau đột nhiên có giọng nói hơi khàn khàn vang lên.
Mạc Ái Lê quay đầu nhìn lại, thấy là Dương Phong học trưởng, liền nhịn không được trêu ghẹo
- Ú ú, bạch mã vương tử của người nào đó xuất hiện.
Mộ Dung Tuyết nhịn xuống xúc động muốn đem Mỗ Lê đá văng.
- Cả ngày liền giễu cợt tớ, bảo sao xui xẻo, đôi mắt tớ bị làm sao mới tìm được người bạn tốt như cậu.
Dương Phong đúng lúc cắm vào đề tài:
- Hai người đang nói ngôn ngữ ngoài hành tinh sao, cầu nói tiếng người, nghe không hiểu. Anh hôm nay bị leo cây, cùng nhau ăn cơm, thế nào?
- Được a, anh mời khách.
Hai người trăm miệng một lời.
- Ha ha, hai người thực sự có ý tứ, không thành vấn đề, anh mời.
Phía sau, tiếng cười nói dễ nghe không ngừng truyền tới tai Tiêu Khả Lệ, nếu như lúc này cẩn thận quan sát biểu tình của cô ta, nhất định có thể nhìn ra trong mắt cô ta là thật sâu ghen ghét.
Thời gian đi học chớp mắt liền qua, chỉ là từ khi dọn đến khu chung cư khu, cô đều đi bộ đi học, hôm nay cũng như vậy.
Sau khi tan học, Mộ Dung Tuyết một mình đi ở trên đường, nhìn những tòa cao ốc hai bên, ở giữa là đường cái, dòng xe cộ như đông đúc làm cô hoảng hốt, nghĩ tới đời trước gần 10 năm lưu luyến si mê Phương Thế Hoa, đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm, đến cuối cùng biết được chân tướng kia lại là oán hận ngập trời, tất cả yêu hận giống như ở trước mắt cô, cô thậm chí còn có chút không dám tin tưởng chính mình được trọng sinh.
Một trận gió lạnh thổi qua, Mộ Dung Tuyết chợt lạnh, lúc này mới phát hiện không biết từ khi nào cô bất giác đã đi tới một cái ngõ cụt, mà trước mặt không biết khi nào xuất hiện sau người nam sinh choai choai, ăn mặc dáng vẻ lưu manh, trong miệng mỗi người còn ngậm thuốc lá, ánh mắt đáng khinh.
- Nha, cô gái nhỏ từ đâu ra, lại đây bồi anh em chơi nào.
Mở miệng là Hoàng Mao, một người nam sinh mặt rỗ, ánh mắt dâm tà, nói.
Mộ Dung Tuyết sắc mặt trầm xuống, tình huống này giống như đời trước, chỉ là trước đó 3 tháng, địa điểm cũng bất đồng, chẳng lẽ là bởi vì cô trọng sinh duyên?! Cô quay đầu nhìn ra bên ngoài đầu hẻm, quả nhiên thấy được Phương Thế Hoa ở đối diện đường cái, cư nhiên vì tiếp cận cô mà dùng đến loại thủ đoạn hạ lưu này. Nếu như không phải bởi vì được trọng sinh, cô căn bản là sẽ không nghĩ Phương Thế Hoa lại tự đạo tự diễn tiết mục này, mục đích chính là vì tiếp cận cô. Nếu đã biết, sao cô còn có thể cho hắn cơ hội, hãy chờ xem.
Sáu nam sinh bị ánh mắt tàn nhẫn của Mộ Dung Tuyết trấn trụ:
- Các người biết tôi là ai sao, dám ở nơi này cản tôi, khuyên các người làm rõ ràng hiện thực, nhà Mộ Dung gia chỉ cần động một đầu ngón tay, thì các người cũng đừng nghĩ lăn lộn.
Nhìn vị thiên kim tiểu thư mảnh mai này, cùng với biểu tình tàn nhẫn này là thế nào? Những lời đó là uy hiếp, xem ra cũng không phải dễ dàng bị khi dễ. Bọn họ bị lừa rồi, lúc này mấy người nam sinh bị dọa cho khiếp đảm, bọn họ đương nhiên biết thân phận của cô, lời uy hiếp của cô đích xác rất có lực sát thương. Cho nên bọn họ thật đúng là không dám động thủ.
Phương Thế Hoa nhìn thấy tình hình phát triển thành như thế, cũng không khỏi lộ ra thần sắc kinh ngạc, sau đó lại nhanh chóng trấn định lạnh, giả bộ lộ ra thần sắc lo lắng
- Tiểu Tuyết, không sao chứ, có bị thương hay không?
Tiểu Tuyết? Cô cùng hắn không thân, thỉnh không cần lôi kéo làm quen được chứ? Mỗ Tuyết trong lòng phun tào một trận.
- Nói! Aí sai các người tới?! Nếu không như vậy, các người nói cho tôi người chỉ đạo phía sau màn, tôi cho các ngươi gấp đôi, thế nào?
Trên mặt Mộ Dung Tuyết chợt lóe qua tàn nhẫn.
Hoàng Mao như có như không liếc mắt nhìn Phương Thế Hoa một cái:
- Nào có cái gì mà người đứng sau màn, đừng tưởng rằng cô nói cô là người nhà Mộ Dung chúng ta liền tin, vẫn là nhanh lại đây hảo hảo hầu hạ mấy anh em chúng ta, anh cao hứng liền buông tha cho cô em.
Dứt lời còn cười ha hả, từ ngữ đùa giỡn cũng mang theo chút dâm tà.
- Tiểu Tuyết, em yên tâm, tôi sẽ không làm cho bọn họ thương tổn bạn.
Nói xong, còn cảnh cáo, trừng mắt nhìn Hoàng Mao một cái, tiến lên phía trước một bước, đem Mộ Dung Tuyết bảo hộ ở phía sau.
Mộ Dung Tuyết cười lạnh một tiếng
- Tôi khuyên các người không muốn vào ngục thì cút đi, nếu không chờ một chút liền không đi nổi đâu, tôi vừa mới phát tín hiệu cho người trong nhà, di động của tôi có cảnh báo định vị toàn cầu, các người cũng biết thủ đoạn của nhà Mộ Dung chúng ta, không quá ba phút, các người sẽ bị cảnh sát vây quanh.
- Mẹ nó, đồ tiện nhân này thế nhưng còn có công nghệ cao đó, chúng ta đi.
Hoàng Mao không hoài nghi lời Mộ Dung Tuyết nói, lập tức quay đầu chạy, bất quá cũng chỉ là lưu manh cỏn con.
- Tiểu Tuyết, di động của em còn có công năng này, thật không sai, tôi cũng an tâm rồi.
Phương Thế Hoa vẻ mặt ôn nhu nói.
- Đừng gọi tôi Tiểu Tuyết, tôi cùng anh không thân, còn có vừa rồi là tôi lừa bọn họ, này bất quá chỉ là cái di động bình thường, thật ngu ngốc.
Mộ Dung Tuyết nhìn mặt Phương Thế Hoa cứng đờ, tâm tình rất tốt, có câu nói nói như thế nào nhỉ, tôi cao hứng chính là khi nhìn thấy hắn không cao hứng. Ha ha ha.
Rồi sau đó Mộ Dung Tuyết cự tuyệt lời nói muốn đưa cô về nhà của Phương Thế Hoa, vẫy chiếc taxi, đầu cũng không ngoảnh mà lên xe về nhà.
Phương Thế Hoa đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn taxi rời đi, trong mắt là âm trầm càng đậm, đến mức không hòa tan được, phảng phất như vực sâu địa ngục, làm người vô pháp chạy thoát, ngay sau đó lại lộ ra một ý cười không rõ:
- Có ý tứ.
Rồi cũng xoay người cũng rời đi.