Dứt lời, liền lấy tay ép cặp ngực lại, khiến cặp ngực đầy đặn kia tạo thành một rãnh thật sâu, nhét côn thịt vào, đâm vào rút ra thật nhanh.
Mỹ nhân tràng chủ đáng thương trong lúc ngủ bị người ta chơi cặp ngực lớn của mình nhưng lại hoàn toàn không biết gì, nhưng cặp lông mày thanh tú liên tục nhíu lại, giống như đang gặp một cơn ác mộng nào đó.
Biên Bất Phụ thở hổn hển, cảm thụ cặp ngực ôn hương nhuyễn ngọc to lớn của nữ nhân kẹp côn thịt của mình thật chặt, thở dài nói: "Vú tốt, vừa thơm vừa trơn vừa lớn vừa đẹp, ngày bình thường bị cột lại thật đúng là phí của trời!"
Cặp ngực này có kích thước không kém một chút so với người đã làm mẹ Đan Mỹ Tiên, cho dù là Đan Uyển Tinh hay Vệ Trinh Trinh cũng không thể vừa trắng như tuyết vừa săn chắc bóp vào rất có cảm giác, tràn đầy hơi thở tuổi trẻ. Nếu như nó được nam nhân vuốt ve và xoa bóp trong một thời gian ngắn, chỉ sợ là có một không hai trên toàn bộ Đại Đường.
"Sắp bắn ra!" Không biết đâm bao nhiêu lần rồi, bóp đến vú của tràng chủ mỹ nhân cũng đỏ lên, Biên Bất Phụ rốt cuộc cũng đến cao trào, hắn dùng lực kẹp chặt cặp ngực của Thương Tú Tuần, một đôi vú to trắng như tuyết bao bọc toàn bộ côn thịt, dương tinh nóng như lửa liền bắn ra mãnh liệt, rơi khắp nơi trên cặp ngực đó.
Không biết qua bao lâu, Thương Tú Tuần bắt đầu tỉnh lại, phát hiện mình đang ở truồng nằm ở trên giường, cái mông nhỏ vừa căng vừa đau, liền nhớ lại chuyện lúc trước. Nàng kêu lên một tiếng, đưa tay nhỏ xuống sờ lỗ hậu một cái, phát hiện Tiên Côn đã biến mất, vừa đụng lỗ hậu liền vô cùng đau đớn, tạm thời mặc kệ cơn đau, lập tức bò dậy ba chân bốn cẳng mặc quần áo vào, cố nén phần đùi không khỏe xoay mình xuống giường, định thần nhìn ra ngoài cửa.
Hoá ra bây giờ còn đang ban đêm, đoán chừng mình cũng chỉ ngủ hai ba canh giờ, mà trên mặt đất cách đó không xa trong căn phòng thì lại có một người nam nhân mặc áo đen đang nằm, người đó chính là Chu lão.
Khuôn mặt của Thương Tú Tuần thoáng chốc đỏ bừng, nhớ lại chuyện xấu hổ muốn chết ban nãy của mình, không biết là do xấu hổ hay là tức giận. Trong mắt lóe lên một đạo hàn mang, lúc này chỉ muốn giết người diệt khẩu, giết chết ông lão đã đụng chạm qua thân thể trần truồng của mình.
Nhưng nàng suy cho cùng là người bạch đạo, giết một ông già vô tội thì khó mà hạ thủ được, nghĩ đến lời mẫu thân nói là người mà mẫu thân phụ thể sẽ mất đi trí nhớ, đối với chuyện đã xảy ra không có chút ấn tượng nào, tạm thời kiềm chế sát tâm lại.
Nàng trầm ngâm đi về phía trước, nhẹ giọng kêu: "Chu lão, Chu lão, ngươi mau tỉnh dậy đi."
Biên Bất Phụ làm bộ như mình vừa mới ngủ dậy, mơ mơ màng màng mở đôi mắt ra, giả bộ ngu nói: "Tràng chủ có chuyện gì sao?"
Thương Tú Tuần hít sâu một hơi, cố giả bộ bình tĩnh hỏi: "Chu lão, những chuyện đã xảy ra hồi nãy, ngươi còn nhớ không?"
Trong lòng Biên Bất Phụ cười thầm, nha đầu này lại muốn thăm dò ta, trên mặt ta có mang mặt nạ da người, ngươi mà thăm dò được thì có quỷ, liền lúng ta lúng túng nói: "Lão hủ không hiểu ý tứ của tràng chủ vì sau khi lão hủ thỉnh thần xong, ý thức liền rơi vào hôn mê, ta đã làm sai chuyện gì sao?"
Thương Tú Tuần nhìn sắc mặt không thay đổi của hắn, thanh âm trấn định, không có một chút kẽ hở, mặc dù còn có một tia nghi ngờ, nhưng cũng chỉ đành tin tưởng. Chân khí vốn đã vận lên liền tán đi, nàng thu hồi sát tâm, cười một tiếng, nói: "À, không có việc gì, có lẽ là Tú Tuần nhớ lầm... A ..." Lời còn chưa nói hết, liền nhăn mặt lại, nhẹ giọng rên rỉ một tiếng.
Trong lòng Biên Bất Phụ cười như điên: "Xú nha đầu, chắc là phía dưới của ngươi vẫn còn chưa hết đau, vừa nãy lão tử đem ngươi chơi đến rất sướng. Cái miệng nhỏ nhắn, ngực lớn, lỗ hậu của ngươi đều dính đầy tinh dịch của lão tử, xem ngươi còn lên mặt với ta nữa không, ha ha." Nhất thời lại nghĩ tới vừa nãy dùng sức cửu ngưu nhị hổ chơi bộ ngực lớn đang vểnh lên thật cao của cô nàng này, thật là buồn cười. Nhưng trên mặt hắn bất động thanh sắc, ân cần hỏi: "Tràng chủ, ngài làm sao vậy."
Khuôn mặt của Thương Tú Tuần đột nhiên đỏ lên, cảm thấy ánh mắt ân cần của lão già trước mắt này giống như đang nhìn chằm chằm vào cặp mông của mình vậy, liền lùi về phía sau mấy bước, lắc đầu nói: "Ta không sao, Chu lão hãy trở về phòng nghỉ ngơi đi, Ta còn có việc phải làm."
Dứt lời, vận khí khinh công, chạy giống như đang đi bộ.
Biên Bất Phụ vì tránh hiềm nghi, nên ở lại mục trường vài ngày, sau đó mới đến chào tạm biệt Thương Tú Tuần. Thương Tú Tuần nhìn thấy hắn thì cảm thấy cả người không được tự nhiên, chỉ mong hắn mau chóng biến mất khỏi mắt mình, giả vờ nói mấy câu mời ở lại, liền tiễn hắn ra khỏi mục trường.
Dương Châu, ngôi nhà của Biên Bất Phụ.
Vệ Trinh Trinh hiền thục đang khỏa thân quỳ dưới đất, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đang ngượng ngùng, hai tay đang cầm côn thịt cương cứng của nam nhân, cái lưỡi nhỏ thơm tho linh hoạt đang thổi kèn thuần thục.