Chương 10: Sơ Hội Song Long (4)

Dịch: Long Ngạo Thiên(YY)

Đang lúc mơ mơ màng màng, lại đột nhiên nghe thấy thanh âm của nam nhân: "Đúng rồi, có nên dạy Trinh Trinh sau khi lấy chồng phải làm những gì a?"

Vệ Trinh Trinh nghe vậy giật mình, lập tức nhớ tới giáo huấn của mẫu thân cùng bà mối trước khi xuất giá, liền run giọng nói: "Đúng. . . Thật có lỗi, thiếp thân nhất thời hồ đồ, đều quên giúp lão gia cởi áo." Dứt lời liền ráng chống đỡ thân thể bủn rủn vô lực lên, giúp Biên Bất Phụ tháo thắt lưng cởi quần áo.

Biên Bất Phụ không khỏi cảm khái vô cùng: "Nữ tử thời cổ đại đều hiền lương thục đức như vậy a, nếu như là hiện đại, nữ tử có tướng mạo dáng người như vậy đều bị xem như nữ thần, không phải bị một đám xú nam nhân vây quanh hầu hạ, cái đuôi đã vểnh lên bầu trời rồi, vì quyền vì tiền mà đổi tới đổi lui những nam nhân giàu có, cái âm đạo kia đã sớm vừa đen vừa nát. Nào có giống như bây giờ chỉ tốn chút bạc liền có thể mua được vợ đẹp, thanh thuần động lòng người, nũng nịu nhát gan, lại biết chủ động hầu hạ lão công."

Vệ Trinh Trinh vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc thân thể của nam nhân, chớ nói chi là giúp nam nhân cởi quần áo, chỉ thấy nàng khẩn trương đến đầu đổ đầy mồ hôi, tay chân vụng về vì trượng phu mình nới dây lưng cởi áo. Đợi cởi quần áo xong, liền muốn cởi quần.

Biên Bất Phụ cười không nói, nhưng nhìn nhục thể nữ nhân còn trẻ mặc yếm ở trước mắt lúc ẩn lúc hiện, côn thịt dưới hạ thân đã sớm cương lên. Ngay lúc Vệ Trinh Trinh cởi quần lót liền đ-ng phại một cây côn thô sáp, trong đôi mắt đẹp lộ ra thần sắc nghi vấn, hiển nhiên nhất thời không minh bạch vì cái gì mà chồng mình lại để một cây côn vào trong quần.

Đột nhiên, Vệ Trinh Trinh nhớ tới mẫu thân có nói qua về sự khác biệt giữa nam và nữ, lập tức nhận ra đây là cái gì, thân thể cứng đờ, tay nhỏ đứng ở giữa không trung, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên giống như sắp bốc lên hơi nóng, hồn nhiên không biết làm như thế nào cho phải.

Biên Bất Phụ cười một tiếng, tự mình đem quần lót cởi xuống, nắm lấy tay nhỏ Vệ Trinh Trinh cầm lên côn thịt của mình.

Vệ Trinh Trinh chỉ cảm thấy trong tay bị nhét vào một cây gậy vừa cứng vừa nóng, vì hiếu kì nên mở mắt nhìn, chỉ thấy dương vật dưới hông nam nhân trong truyền thuyết kia đã hoàn toàn cương cứng, ngổng lên đằng đằng sát khí, mà quy đầu to lớn kia đang bị mình nắm ở trong lòng bàn tay, dường như đã bắt đầu có dịch nhờn chảy ra.

Vệ Trinh Trinh a một tiếng kêu sợ hãi, liền muốn rút tay về, nhưng Biên Bất Phụ đang cảm thấy hứng thú, sao có thể để nàng rút tay về được.

Thế là Biên Bất Phụ đè tay Vệ Trinh Trinh lại không cho nàng động, tiến đến bên cạnh cái tai nhỏ mẫn cảm của nữ hài thổi một hơi vừa nói: "Trinh Trinh biết đây là vật gì sao? Đã biết làm thế nào để hầu hạ nó chưa?"

Tiểu xử nữ Vệ Trinh Trinh này vốn là vô luận như thế nào đều không đáp lại được, nhưng lúc này nàng lại nhớ tới lời nhắn nhủ nhiều lần của mẫu thân trước đêm xuất giá: "Trinh nhi a, ngươi nếu phải gả cho người khác làm tiểu thiếp. Muốn trôi qua thoải mái, liền nhớ kỹ nhất định phải hầu hạ trượng phu cho tốt. Chỉ cần trượng phu sủng ái ngươi, ở trong nhà ngươi mới có địa vị, những nữ nhân khác mới không dám khi nhục ngươi. Những việc nữ nhân khác không muốn làm, ngươi nhất định phải làm, không cần thẹn thùng, chỉ cần khiến cho trượng phu cảm thấy thoải mái, nhớ cho rõ những việc sau đây, ngươi liền không có uổng công." Dứt lời lại truyền thụ không ít kinh nghiệm gầm giường cho nữ nhi, Vệ Trinh Trinh mặc dù thẹn thùng, nhưng vì nghĩ tới hạnh phúc sau này, vẫn là chăm chú nghe hết.

Nghĩ đến đây, Vệ Trinh Trinh lấy dũng khí, cố nén thẹn thùng gật gật đầu, nhỏ giọng nói: "Biết rõ, hiện tại Trinh Trinh liền đến hầu hạ lão gia."

Dứt lời, liền dùng tay nhỏ nắm chặt côn thịt, nhẹ nhàng quay tay, cái đầu nhỏ tiến tới, duỗi ra cái lưỡi có mùi đinh hương thử liếm cái quy đầu kia.

Đây thật là một niềm vui ngoài ý muốn, Biên Bất Phụ lần nữa cảm tạ trời xanh để hắn đi tới cổ đại. Nhìn xem nữ tử dưới hông kia mặc dù vụng về không lưu loát, nhưng lại hết sức chuyên chú cúi đầu liếm láp côn thịt của mình, khiến hắn có một trận miệng đắng luỗi khô. Hắn vươn tay ra, dọc theo phía sau cái yếm của nữ hài kéo dây lưng một phát, liền đem quần áo cuối cùng của nữ hài cởi xuống, song phong cùng khe động chưa hề bại lộ ở trước mặt người ngoài kia liền hiện ra.

Vệ Trinh Trinh mang theo kinh hoàng a một tiếng, nhưng cũng không có động tĩnh khác, cố gắng liếm láp côn thịt nam nhân, tận lực để cho trượng phu mình dễ chịu. Đang lúc liếm láp, bên tai truyền đến âm thanh chỉ đạo của nam nhân: "Đúng rồi, chính là như vậy, đầu lưỡi liếm phải di chuyển xung quanh cái quy đầu kia, cường độ phải nhẹ nhàng. Sau đó hai viên đản đản(trứng ...) phía dưới cũng phải liếm, liếm thuận theo kim đồng hồ hoặc nghịch kim đồng hồ... Ách... Ngươi chắc là không biết thứ gọi là kim đồng hồ là cái gì, dù sao chỉ cần dùng đầu lưỡi liếm nhẹ nhàng vòng quanh đản đản, nhưng không được ngậm nó vào miệng, ta không thích nữ nhân ngậm đản đản..."

Hiện tại Vệ Trinh Trinh cũng có chút mơ mơ màng màng, vì chuyên tâm lấy lòng trượng tâm nên nàng theo như âm thanh chỉ đạo bên tai mà tận lực làm theo chỉ đạo, miệng đầy nước miếng ngọt ngào thỉnh thoảng nhỏ xuống côn thịt của nam nhân cùng bên trên đản đản, làm cho Biên Bất Phụ cảm thấy hết sức hưng phấn.

"Tốt, liếm láp như vậy là được rồi, giờ thì hãy ngậm vào đi nào, trước nuốt đầu gậy vào, nhớ kỹ đừng cho răng đ-ng phải, thời điểm nuốt vào nhả ra thì vừa mút vào vừa phải dùng đầu luỗi liếm quét..." Một bên chỉ đạo, một bên Biên Bất Phụ nắm lấy vú mềm kia của xử nữ Vệ Trinh Trinh không ngừng nhào nặn, khiến cho miệng nhỏ của nữ hài đang bị côn thịt nhét vào không ngừng phát ra ư ư tiếng rên rỉ.

Thật không nghĩ tới gia đình nông dân nghèo cũng có thể sinh ra cực phẩm như vậy, ngũ quan tinh xảo cùng làn da trắng nõn, hiếm thấy là còn chưa có phát dục hoàn toàn liền đã có một cặp vú vừa to vừa lớn, hai chân thon dài cùng cái mông tròn trịa, khí chất thì dịu dàng mê người, hẳn là điểm chung của những người có khí vận.

Tốt, giờ thì đi vào nội dung chính thôi. Biên Bất Phụ bảo Vệ Trinh Trinh đem côn thịt từ trong miệng nhỏ phun ra, thấy sau khi nữ nhân này vừa phun côn thịt ra liền gấp gáp thở hổn hển, chắc là vừa rồi cũng đã kìm nén đến khó chịu, nhưng vì thỏa mãn nam nhân mà nha đầu ngốc này vẫn liều mạng ngậm lấy phun ra nuốt vào không ngừng, suýt chút nữa là không thở nổi.

Biên Bất Phụ yêu thương đem Vệ Trinh Trinh đè ngã ở trên giường, bản thân thì cưỡi ở trên người nàng, cùng nàng bốn mắt nhìn nhau, một tay vịn eo nhỏ nhắn của nữ hài, một tay cầm côn thịt cọ xát khe động sớm đã ướt át, ôn nhu nói: "Trinh Trinh, ta sắp ra rồi, có thể sẽ có một chút đau đớn."

Vệ Trinh Trinh hai tay che mắt, toàn thân khẩn trương đến nỗi không ngừng run rẩy, run giọng nói: "Lão gia không cần phải để ý đến Trinh Trinh, chỉ cần lão gia thoải mái là tốt, Trinh Trinh không sao đâu..."