Chương 5: Trọng Sinh Thập Niên 80 Cưới Hộ (Dịch)

Con dâu Triệu Tú Cúc hiện tại mang thai đã bốn tháng, cái thai hiện tại vừa mới ổn định, đối với đứa cháu đầu tiên trong nhà này Lưu Thúy Vân rất coi trọng bình thường cũng không cho con dâu làm việc gì nặng nhọc, hôm nay bởi vì cô nói rằng ở nhà quá buồn bực cho nên Lưu Thúy Vân mới cho phép con trai dẫn cô đến hai đầu bờ ruộng đi dạo.

Triệu Tú Cúc trả lời một tiếng, xong hết mọi việc liền vào trong phòng bưng cháo cho ấm tay.

Chờ tất cả mọi người ngồi xuống bàn cơm, Giản Thiết Đống mới nhìn đến đống đồ vật ở trong góc.

"Kia là lễ vật nhà họ Tưởng đưa tới cho em cả sao?"

"Ừm." Cha Giản gật đầu bắt đầu buồn bực ăn cơm, bên kia Lưu Thúy Vân cũng xụ mặt bưng một chén cháo nhỏ lại thêm nửa quả trứng gà đưa cho con gái nhỏ ở trong phòng.

Triệu Tú Cúc thấy mẹ chồng như vậy rất nhanh đã ý thức được có chuyện gì đó đã xảy ra, nhưng phận làm con dâu cô cũng không dám nhiều lời mà hỏi cho nên nhanh chóng dùng khuỷu tay chạm vào Giản Thiết Đống, Giản Thiết Đống hiểu ý húp một ngụm cháo xong liền ngẩng đầu hỏi cha mình: "Cha, nhìn mẹ hình như có chút mất hứng phải không? Là do nhà họ Tưởng bên kia yêu cầu thêm điều kiện gì sao? Còn có tại sao em cả lại không ra ngoài ăn cơm?"

Ngoại trừ hôn sự với nhà họ Tưởng, anh bây giờ cũng nghĩ không ra được gần đây có chuyện gì có thể làm cho mẹ không vui, mà đến em cả cũng không chịu ăn cơm.

Giản Thiết Đống hôm nay đưa vợ về nhà mẹ đẻ cùng nhau ăn cơm tối xong mới trở về, cho nên ban ngày trong nhà đã xảy ra chuyện gì anh đúng là không biết rõ.

"Ai, con cái đều là nợ nần." Cha Giản húp mấy ngụm đem cháo húp hơn phân nửa, sau đó mới buông chén gắp mấy miếng dưa muối ăn rồi tiếp tục nói: "Em cả của con không chịu gả đến nhà họ Tưởng."

"A?" Không chỉ có Giản Thiết Đống mà ngay cả Triệu Tú Cúc cũng bị kinh hãi, thiếu chút nữa đã bị trứng gà ở trong miệng làm cho bị nghẹn.

Hôn sự này cũng đã định ra hơn mười năm, từ sớm không chịu nói rõ ràng, để đến hiện tại chuyện đã đến trước mắt lại đổi ý? Cô xem đây là một trò đùa sao?

"Được rồi, mặc kệ những thứ đấy ăn cơm trước đi." Người đứng đầu một nhà đã lên tiếng, hai vợ chồng cũng không dám hỏi nhiều nữa chỉ biết yên lặng húp cháo ăn cơm.

Lúc Lưu Thúy Vân bưng chén cháo còn đến hơn một nửa cháo đi ra, cha Giản nhìn thấy liền nhíu mày: "Sao lại ăn ít như vậy?"

"Không có biện pháp, đây vẫn là tôi dỗ dành thật vất vả lắm mới uống được một chút như vậy đấy, cũng may đã ăn hết trứng gà."

Lưu Thúy Vân đổ phần cháo còn lại vào bát của con trai rồi tự mình bưng bát bắt đầu húp cháo.

Chờ người một nhà đều đã ăn xong Lưu Thúy Vân mới hướng mắt nhìn về phía phòng của con gái lớn, do dự có nên gọi người ra ngoài ăn cơm hay không nhưng cuối cùng lại cảm thấy để cô đói một bữa cũng tốt, để cho cô nhớ lâu một chút, nghĩ xong lập tức bưng chén cháo còn lại trên bàn mang vào phòng bếp.

Giản Phương Phương ở trong phòng ngây người một ngày, đến tối cũng không ra ăn cơm, Giản Thiết Đống muốn gọi người ra ngoài ăn cơm liền bị Lưu Thúy Vân ngăn lại.

"Đừng lo lắng cho nó nữa! Cho rằng mình là tiểu thư nhà giàu có hay sao, đến ăn một bữa cơm còn muốn ba thúc bốn mời, sao không nghĩ đến sau này khi lập gia đình cơm đều phải tự mình làm đấy, bà đây cũng không thể đi theo sang bên đó hầu hạ nó cả đời!"

Đợi đến buổi tối hai vợ chồng trở về phòng mình, Giản Thiết Đống vừa sờ bụng phồng lên của vợ vừa nhíu mày nghĩ đến hôn sự của em cả và nhà họ Tưởng, hiện tại việc đã đến như thế không biết cha mẹ tính toán như thế nào?

"Thiết Tử, anh nói xem em cả đang náo loạn cái gì? Tưởng Phong kia vốn không tệ, điều duy nhất không tốt chính là anh ta làm lính cho nên về sau không tránh khỏi vợ chồng bên cạnh nhau thì ít mà xa cách nhau thì nhiều. Nhưng người ta lương cao có thể kiếm được nhiều tiền, nghe nói mỗi năm tiền gửi về nhà đều đến hơn mấy trăm, năm trước còn gửi cho trong nhà xây nhà ngói mới, tuy gả qua bình thường sẽ không có chồng ở bên cạnh nhưng không cần lo ăn không lo uống, so với những tên đàn ông khác cả ngày ở nhà lại để cho vợ đi làm nuôi ăn thì tốt hơn nhiều. Cha mẹ nhà họ Tưởng nghe nói cũng không phải người khắc nghiệt, anh chị cũng đều hiền lành, em cả rốt cuộc có chỗ nào không hài lòng?"

"Em gái lớn đọc nhiều, anh nghe nói người đọc sách đều suy nghĩ nhiều chuyện cùng chúng ta nghĩ không giống nhau." Giản Thiết Đống kỳ thật cũng không rõ trả lời.

Nếu nói lý do là không muốn, thì mấy năm trước lúc em cả mười bảy mười tám tuổi sao lại không thấy cô nháo không muốn? Cố tình đến bây giờ sắp kết hôn mới ầm ĩ không gả.

Triệu Tú Cúc nhịn không được bĩu môi: "Em chỉ muốn nói em gái lớn đúng là đã bị mẹ chiều đến hư hỏng rồi, thân ở trong phúc lại không biết phúc, không biết cái gì mới là tốt, anh nói xem trong lòng em ấy có phải vẫn còn nhớ đến người kia hay không?"