Chương 35: Trọng Sinh Thập Niên 80 Cưới Hộ (Dịch)

Buổi tối đến giờ đi ngủ Tưởng Phong mới cảm thấy cái chân bị thương kia bắt đầu loáng thoáng tê dại, đến nửa đêm tỉnh dậy một lần nữa không chỉ thấy tê mà còn ngứa ngáy.

Tưởng Phong thấy thế tiện đà ngồi xuống bên giường nắm lấy chân xoa bóp, Giản Như Như đang mơ màng xoay người phát hiện bên giường có bóng người liền bị dọa đến tỉnh lại: “Ai vậy!”

"Là anh, đừng sợ."

Tưởng Phong thắp đèn lên, khi quay đầu nhìn khuôn mặt bị dọa đến trắng bệch của Giản Như Như anh liền đi qua ôm người vào lòng trấn an, còn tự trách mình: “Thực xin lỗi, đã dọa đến em.”

Giản Như Như tim vẫn còn đập như trống sau một hồi mới hỏi anh: “Sao anh lại ngồi đấy?” Hơn nửa đêm rồi còn không ngủ lại ngồi đấy dọa người.

"Chân anh có chút tê ngứa nên dậy xoa bóp một chút. "Tưởng Phong nói xong tự mình ngồi vào trong chăn, sao đó còn không quên đặt cô ngồi trên đùi quấn chăn cẩn thận lại rồi mới nói: “Anh cảm thấy phương thuốc của em hẳn là có hiệu quả rồi.”

"A... Có đau không anh?” Giản Như Như có chút lo lắng, tuy rằng cô có lòng tin vào bàn tay vàng, nhưng vẫn lo lắng sẽ không hiệu quả, thậm chí còn sợ có khi bị phản tác dụng.

Tưởng Phong nhìn ra cô lo lắng liền sờ sờ tóc cô, thanh âm ôn hòa thì thầm: “Đừng lo lắng, anh cảm thấy tê ngứa không phải chuyện xấu. Trước kia vết thương khép lại cũng rất ngứa, đợi qua một lúc nữa là tốt rồi.”

"Là như vậy sao?" Giản Như Như cũng biết miệng vết thương khi khép lại sẽ rất ngứa, nhưng di chứng cũng sẽ như vậy sao?

"Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, mau ngủ đi." Tưởng Phong thổi đèn ôm người nằm xuống. Bàn tay Giản Như Như ở trong chăn trộm sờ lên đùi anh, sau đó bắt đầu chậm rãi xoa bóp giúp anh giảm ngứa.

"Như vậy có đỡ hơn chút nào không anh?"

"Ừm." Tưởng Phong phát ra một tiếng mũi, một lúc sau mới nắm chặt tay Giản Như Như đặt lên ngực: “Được rồi. Không cần phải xoa nữa, đợi ngày mai có lẽ không còn ngứa, mau đi ngủ thôi.”

Giản Như Như cũng mệt mỏi, nhưng vẫn kiên trì xoa bóp giúp anh. Chỉ là hình như cơ bắp chân dưới tay cô ngày càng cứng, phía sau cũng không động đậy.

"Anh khẩn trương sao? Thả lỏng một chút.”

Tưởng Phong thở dài, ôm cô lại gần mình: “Như Như, chúng ta đi ngủ được không?” Không thể tiếp tục bóp nữa.

Rõ ràng cảm giác được thứ gì đó, Giản Như Như lập tức cứng đờ không dám động đậy. Trên mặt nóng lên cô lập tức nghe lời anh nhắm mắt lại, thành thành thật thật đi tìm chu công.

Phát hiện cô đã ngủ thiếp đi, Tưởng Phong điều chỉnh tư thế, cố gắng xem nhẹ thân thể đang kêu gào cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Tưởng Phong uống thuốc thêm hai lần vào ngày hôm sau, đến buổi chiều cảm giác trên đùi đã không còn ngứa nữa.

Anh nói với Giản Như Như: “Hiện tại đã có thể yên tâm rồi, ngày hôm qua có lẽ thuốc mới bắt đầu có tác dụng.”

Trong lòng Giản Như Như rốt cuộc cũng yên tâm gật đầu nói: “Vậy thì tiếp tục uống thêm vài ngày nữa.” Nói xong tiến lại gần chạm nhẹ vào mặt Tưởng Phong: “Anh có cảm thấy da dẻ đã tốt hơn rất nhiều không?”

Cô uống thuốc này cả cơ thể đều tốt hơn, làn da bóng loáng, toàn bộ da dẻ như được cấp lại nước. Giản Như Như nhìn khuôn mặt Tưởng Phong hôm nay dường như cũng bóng loáng không ít.

"Ừm, chồng em quả nhiên trời sinh lệ chất, nhìn làn da trơn bóng này xem."

Lỗ tai Tưởng Phong đỏ lên, mặc cho tay cô sờ tới sờ lui trên mặt mình: “Đừng nói bậy.” Gì mà trời sinh lệ chất, anh là đàn ông.

Giản Như Như ngó trái ngó phải không thấy người nhà ở đây liền tiến lại gần hôn lên mặt anh một cái: “Em khen anh đẹp trai, anh còn không vui.”

"Đừng làm loạn." Tưởng Phong nói, khóe miệng còn không tự giác nhếch lên. Cô vợ nhỏ biết chủ động thật sự đã khiến anh vui vẻ trong lòng.

"Em thế này gọi là làm loạn sao, ngày hôm qua anh ở trong phòng bếp mới là làm loạn, anh có phải đã quên rồi không? Ngày hôm qua anh còn lôi kéo người ta đến hôn, làm miệng người ta đều sưng lên rồi, đầu lưỡi cũng đau nữa..."

Tưởng Phong nghe không nổi nữa mới đứng dậy đi về phía chuồng lợn: “Anh... Anh đi giúp cha cho lợn ăn.”

Giản Như Như nhìn lỗ tai của anh vì xấu hổ mà đỏ lên liền ở phía sau cười vui vẻ, cũng đi theo anh: “Em còn chưa từng thấy lợn sống đâu.”

Sau khi cô tới nơi này, nhà họ Giản cũng chưa từng nuôi lợn. Kiếp trước sống trong thành phố, ngoại trừ thịt lợn cũng chỉ nhìn thấy bộ dáng con lợn trên máy tính, nói đến đây làm cô có chút tò mò.