Chương 21: Trọng Sinh Thập Niên 80 Cưới Hộ (Dịch)

Cảm ơn bạn đọc @Thuhuong86 đã đẩy 20 kim phiếu, hôm nay mình bạo thêm 2 chương gửi đến mọi người ạ ^^ Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.

...

Nhìn thấy người đã ra ngoài Giản Như Như đưa tay lên sờ sờ nơi mình vừa bị hôn, cô cảm thấy nơi đấy gần như đã nóng ran hết rồi, lại nghĩ đến dáng vẻ lúc nãy của Tưởng Phong trong lòng cảm thấy một trận ngọt ngào dâng lên trong lòng.

Chỉ là hôn một cái anh liền đỏ mặt, người ở thời đại này thật ngây thơ.

Tưởng Phong ra ngoài tìm thấy mẹ anh liền kéo bà vào phòng khách.

“Làm sao vậy.” 

Mẹ Tưởng bị con trai đột ngột kéo đi khỏi bàn ăn khó hiểu hỏi, nhưng đợi cho khi xung quanh không còn ai nữa Tưởng Phong mới mở miệng nói: “Mẹ, người nhà họ Giản gả qua đây là Giản Như Như.”

Mẹ Tưởng sửng sốt, vẫn không hiểu con trai nói vậy là có ý gì:

"Chuyện này là sao? Giản Như Như là… Là con gái thứ hai nhà họ Giản…!”

Chính mình nói xong mặt của bà liền biến sắc, hai mắt mở to, giọng cũng bất giác nâng cao hơn: "Cái gì! Đám người nhà họ Giản dám lừa hôn sao?"

“Mẹ nhỏ tiếng một chút.” Tưởng Phong nhìn ra bên ngoài nói: “Vẫn còn vài thím ở đây đấy.”

Mẹ Tưởng cũng nghĩ tới điều này, lập tức bịt miệng lại trầm giọng xuống nói: “Con nói người gả qua đây là con gái thứ hai nhà họ Giản, người hay đau ốm Giản Như Như đấy sao?"

Tưởng Phong gật đầu.

“Ông trời ơi, vậy phải làm sao đây? Không được!” Mẹ Tưởng đẩy Tưởng Phong sang một bên, như muốn tiếp tục nói gì đó nhanh chóng nhẹ bước đi vào phòng của Tưởng Phong, vừa bước vào liếc mắt một cái đã nhìn thấy con dâu mới ngồi trên giường.

Giản Như Như thật sự rất bất an, mặc dù Tưởng Phong không để ý cô gả thay nhưng không đảm bảo là những người còn lại của nhà họ Tưởng cũng bằng lòng chấp nhận cô, nhà nào xung quanh thôn này không biết con gái thứ hai nhà họ Giản là một người bệnh tật, nhà họ Giản nghèo đi một nửa cũng vì bắt nguồn từ con gái thứ hai này phải uống thuốc liên tục, uống đến nghèo.

Vốn là muốn lấy một con dâu khỏe mạnh, kết quả đổi thành một hũ thuốc không đáy* (ý nói người bệnh tật triền miên), ai gặp tình huống này cũng sẽ không hài lòng.

Giản Như Như đang hồi hộp lại lo lắng nắm lấy quần áo chờ đợi, thì đột nhiên bên kia có một người đi vào giống như một cơn gió. Cô ngước mắt nhìn liền trông thấy một người phụ nữ trung niên nhỏ nhắn yêu kiều, đang mở to mắt quan sát cô.

Đây không phải là mẹ của Tưởng Phong sao? Giản Như Như nhận ra xong lập tức từ trên giường bước xuống, đứng bên giường lúng túng không biết nên làm sao, tim đập dữ dội, mãi cho đến khi Tưởng Phong từ phía sau bước vào nắm lấy tay mẹ anh cô mới cảm thấy yên tâm một chút.

“Mẹ, Giản Như Như cái gì cũng không biết, mẹ đừng trách cô ấy.” Tưởng Phong sợ mẹ anh sẽ nổi giận với Giản Như Như nhanh chóng nắm lấy thời cơ nói ra ngọn nguồn sự việc bản thân biết.

“Con gái cả nhà họ Tưởng không bằng lòng gả cho con, tối hôm kia đã rời khỏi nhà đào hôn cho nên nhà họ Giản đã lừa Giản Như Như gả qua đây, cô ấy vốn tưởng rằng mình được gả cho người khác cho đến khi đến nhà chúng ta mới biết được là gả cho con. Mẹ, cơ thể Như Như không được khỏe chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.”

Mẹ Tưởng trong lòng đang tức giận đến đau cả phổi, vốn là thực sự muốn phát hỏa nhưng nghe con trai giải thích cũng hiểu ra việc này không trách con gái người ta được, đều là vợ chồng nhà họ Giản ác nghiệt, còn có Giản Phương Phương kia lại có thể dám ghét bỏ con trai của bà, còn đào hôn.

Hừ, cái quái gì thế!

Thấy cơn tức giận của mẹ mình hình như đã giảm bớt, Tưởng Phong vừa kéo mẹ mình ra ngoài vừa nói: “Mẹ, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi, để cho Như Như nghỉ ngơi.”

Kế tiếp mẹ Tưởng lần nữa bị kéo vào phòng khách, Tưởng Phong lần này còn rót đưa mẹ một ly nước để hạ hỏa, mẹ Tưởng bưng lên hít một hơi rồi uống cạn sau đó ngẩng đầu nhìn Tưởng Phong: “Nói đi, cọn định sẽ xử lý như thế nào? Đừng tưởng rằng bà già này không nhìn ra con đối với con bé trong phòng kia có suy nghĩ gì?” Vừa nãy bà còn nhìn không ra sao, con trai bà thế mà lại có lúc bảo vệ người khác kịch liệt như vậy, đến quỷ còn biết nó có tâm ý với người ta.

“Con nghĩ Giản Như Như khá tốt, cứ như vậy đi.” Tưởng Phong nhìn đi chỗ khác, sắc mặt bình thường nói.