Chương 2: Trọng Sinh Thập Niên 80 Cưới Hộ (Dịch)

Qua mấy lần liên lạc gần đây của hai người, Giản Phương Phương còn hay tin trong nhà người yêu đang muốn tìm đối tượng kết hôn cho anh, cô gấp đến độ nóng nảy vậy mà mẹ cô còn bỗng nhiên ở trong nhà hết lần này tới lần khác nhắc tới một hôn ước bằng miệng hơn mười năm trước, muốn cô gả cho một người đàn ông ngay cả bộ dạng như thế nào cũng không nhớ rõ.

Giản Phương Phương làm sao có thể đồng ý, liền đối với cha mẹ vừa khóc vừa nháo.

Cô vốn nghiêm túc không muốn gả, nhưng cha mẹ Giản lại cảm thấy cô là còn trẻ không hiểu chuyện, không biết tốt xấu, chỉ cần liên tục khuyên nhủ là sẽ tốt, dù sao con gái lớn tuổi tác cũng đã không còn nhỏ không thể tiếp tục chậm trễ, hơn nữa điều kiện của nhà họ Tưởng cũng không tệ.

Nghĩ như vậy cha mẹ Giản cùng nhà họ Tưởng liền theo quy củ nhanh chóng thương lượng xong hôn sự, nhà họ Tưởng cũng đã đem lễ vật chuẩn bị sẵn mang đến nhà họ Giản, chú rể đang đi bộ đội cũng theo đó mà trở về, tất cả mọi việc đều đã chuẩn bị xong chỉ còn thiếu mỗi cô dâu là có thể kết hôn.

Vốn tưởng rằng cha mẹ nghe xong cô nói về chuyện tình cảm của mình sẽ sớm quên đi chuyện hứa hôn kia, cho đến khi nhìn thấy sính lễ đều đã được nâng vào nhà Giản Phương Phương mới biết được mọi chuyện đều không như mình đã tính toán, nên ngày hôm nay ngay lúc này mới có trận cãi vã dữ dội của hai mẹ con như vậy.

Kỳ thật nói trắng ra chính là mẹ Giản cảm thấy mấy chuyện mình làm đều là vì tốt cho con gái, mệnh của cha mẹ là bà mối, Giản Phương Phương là phận con cái hẳn là phải nghe.

Thế mà con gái lại luôn nhớ thương đến người trước đây lúc còn tự do yêu đương, một lòng muốn gả vào trong thành không muốn gả cho người khác.

Bất quá đây cũng không phải là chuyện lạ gì, thời đại này đại đa số hôn nhân của con cái đều là do cha mẹ sắp xếp, tự do yêu đương còn có thể bị nói là không đứng đắn.

Giản Mẫn nghe xong nửa ngày, nhìn hai mẹ con ầm ĩ tới ầm ĩ lui chỉ vì chút chuyện kia liền cảm thấy phiền.

Bay đến phía trên đầu tủ đựng chăn bông nhắm mắt nghỉ ngơi, thỉnh thoảng còn nghe thấy cô gái nhỏ trên giường truyền đến một trận tiếng ho khan, trong lòng nghĩ thầm mẹ con cách vách chỉ sợ là đã quên mất nơi này còn có một người sinh bệnh cần phải tĩnh dưỡng, cứ luôn ầm ĩ như vậy đến quỷ như cô còn cảm thấy phiền huống chi người.

"Con đã nói không gả, các ngươi như thế nào lại không chịu nghe? Hiện tại còn nhận hết lễ vật."

Giản Phương Phương lau nước mắt, mắt khóc đến mức đều đã sưng đỏ chỉ còn có thể híp thành một đường nhỏ: "Cho dù mọi chuyện có ra sao thì con cũng mặc kệ, con không gả chính là không gả, chết cũng không gả!”

"Mày đúng là một con sói mắt trắng, tao nuôi mày lớn đến như vậy mà mày còn trách móc tao sao? Sớm biết như vậy năm đó đã không cứu mày, để cho mày chết đuối trong mương nước còn tốt hơn.”

"Chỉ vì anh ta cứu con một lần, liền bắt con kết hôn với anh ta sao? Bây giờ là xã hội mới, đã sớm không còn chuyện vì ơn cứu mạng mà lấy thân báo đáp nữa rồi, nếu con biết bây giờ phải gả đi con tình nguyện năm đó chính mình chết đuối còn hơn!”

"Mày không muốn gả cho Tưởng Phong thì mày muốn gả cho ai? Lớn tuổi như vậy rồi, mày còn cho rằng mình vẫn còn như trước kia mười bảy mười tám tuổi sao..."

Hai mẹ con ở trong phòng phía đông vừa khóc vừa nháo hơn nửa ngày, cha Giản ngồi xổm ở trước cửa cũng không tốt hơn là bao nhiêu buồn phiền đến mức không ngừng hút thuốc.

Thuốc lá rẻ nhất cũng đã mất vài phân tiền một gói, hút vào mấy hơi sâu có chút sặc, cha Giản thỉnh thoảng lại ho khan một tiếng, chờ cho đến khi một điếu thuốc cuối cùng cũng hút xong tiếng ầm ĩ của hai mẹ con trong phòng cũng đã dần chậm rãi an tĩnh lại.

Lưu Thúy Vân hình như đã hết hy vọng, khuyên không được con gái quyết tâm không muốn gả, khóc cũng không thèm khóc nữa mà lau nước mắt, chùi sạch mặt đứng dậy đi ra khỏi phòng, lúc đi ngang qua cửa còn nhìn thoáng qua cha Giản.

"Làm sao bây giờ?" Đến lễ vật cũng đều đã nhận hết rồi, thế mà con gái lớn lại không muốn gả.

"Ai, đứa con gái này thật sự không biết tốt xấu là gì, đứa nhỏ Tưởng Phong lớn lên vốn là người đàng hoàng, nghe nói hiện tại chức vị ở bộ đội cũng không thấp, lương tháng không ít, gả qua rồi việc ăn uống sau này cũng không cần phải lo lắng nữa."

Lưu Thúy Vân cũng cảm thấy Tưởng Phong là người không tệ, lần trước thời điểm đứa trẻ kia trở về thăm người thân bà có gặp qua được một lần, người cao lớn, ngũ quan đoan chính, thân thể nhìn thế nào cũng thấy đầy sức sống.

...

Edit: WangShu