Chương 6: Không thể chống lại sự làm nũng của cô

Hả? Cho nên, hắn đây là đồng ý mình ở lại?

Vương Thất Nương ngẩng đầu, nhịn không được lộ ra nụ cười tươi sáng. Không nghĩ tới, hắn không thèm để ý dung mạo của mình, lại không chịu nổi người khác làm nũng.

- Vậy tôi đi nấu cơm! - Vương Thất Nương ngữ khí nhẹ nhàng.

Hạ Tu Tề lại sửng sốt, nàng, nấu cơm? Anh ta chưa bao giờ thấy người phụ nữ này xuống bếp. Hắn nhíu mày, luôn cảm thấy Vương Thất Nương giờ phút này rất là kỳ quái. Chẳng lẽ thật sự là đánh loạn một trận, đem giác ngộ của nàng đánh ra?

Hắn không hé răng, tùy ý để Vương Thất Nương đi phòng bếp bên cạnh.

Nói là phòng bếp, bất quá là dùng cỏ tranh cùng gỗ dựng lên mà thành, chung quanh gió rò rỉ, chỉ có một bên là dựa vào phòng ngủ, miễn cưỡng còn có thể đặt chút đồ. Nàng tràn đầy tin tưởng đi vào phòng bếp, thầm nghĩ sẽ đại triển thân thủ, để cho anh biết giữ lại mình không phải một chút tác dụng cũng không có. Nhưng khi nhìn thấy nhà bếp, cô ngạc nhiên.

Là... Bếp củi? Nàng chỉ đọc nó trong sách!

Chung quanh bày không ít củi, một bên còn bày bể nước, mấy cái đĩa sứ vụn vặt bốn phía còn có dấu vết rỉ sắt.

Nàng không biết bắt đầu từ chỗ nào.

Nàng nghiên cứu một lúc trước khi tìm thấy một hộp diêm từ một bên. Loại hộp diêm này, khi còn nhỏ nàng đã gặp qua, biết dùng như thế nào!

Vương Thất Nương ánh mắt sáng lên, lập tức châm diêm bắt đầu đốt lửa.

Theo nàng thấy, đốt lửa là chuyện không thể đơn giản hơn, nhưng diêm trong tay nàng cháy hơn phân nửa, củi trước mặt một chút dấu hiệu đứng lên cũng không có. Nàng âm thầm sốt ruột, Ngoài cửa , Hạ Tu Tề không yên tâm nên vừa vặn đi vào, chỉ liếc mắt một cái, mặt liền đen.

Đó là diêm trong nhà trong một tháng! Nàng dùng hết một nửa công phu hô hấp?

"Cô tránh ra để tôi tới." Hạ Tu Tề buồn bực mở miệng, hắn cũng không nên trông cậy vào Vương Thất Nương bất cứ chuyện gì!

Vương Thất Nương rất xấu hổ, vội vàng khắc phục nói: "Tôi không biết đốt củi, nhưng nấu cơm vẫn có thể".

Hạ Tu Tề xoay chuyển phương hướng, căn bản không để ý tới nàng.

Vương Thất Nương âm thầm kêu khổ, tên này sao còn khinh thường? Bất quá chỉ là một que diêm mà thôi, đáng giá bao nhiêu tiền? Nàng mím môi, nhưng nhìn không chớp mắt động tác của anh. Chỉ thấy hắn từ một bên lấy ra rất nhiều mảnh gỗ rắc lên củi, lại đặt không ít cành cây dễ cháy cùng lá khô, lúc này mới thật cẩn thận rạch một cây diêm, rất nhẹ nhàng đem lửa đốt lên.

- Oa, anh thật lợi hại!

Vương Thất Nương kinh hô.

Củi mình nghiên cứu nửa ngày cũng không có động tĩnh cứ như vậy bị hắn đốt lên?

Hạ Tu Tề sắc mặt ửng đỏ, cái này có cái gì lợi hại? Toàn bộ Vương gia thôn, từ bà lão tám mươi đến đứa nhỏ ba tuổi, ai mà không biết làm. Điều này cũng đáng để cô ấy hét lên như vậy? Nhưng mà, đây cũng là lần đầu tiên nàng khen ngợi mình, bộ dáng kia thật lòng chân thành, không giống giả.

Quen với bộ dáng hung hăng hung tợn chửi rủa mình của cô, đột nhiên nghe được lời khen ngợi như vậy, giọng điệu của anh vô hình trung mềm nhũn một chút, nói: "Bên cạnh có nước,cô rửa sạch trước mộtchút. Tôi sẽ nấu bữa ăn".

"Ồ."

Vương Thất Nương tuy rằng sốt ruột bày ra trù nghệ, nhưng hắn vừa nói, cô cũng cảm thấy cả người dính dính, khó chịu tàn nhẫn.

Hạ Tu Tề rất thuần thục bưng cho nàng một chậu nước lớn đến phòng bên cạnh, lúc đi ra còn ôm Viễn Nhi từ trong giấc ngủ tỉnh.

Bị gió lạnh thổi qua, Viễn Nhi rùng mình một cái, hét lên: "Mẹ ơi, con sai rồi, con không dám nữa..."

Thanh âm mềm mại của Viễn Nhi mang theo chút nghẹn ngào, nhưng không có ý muốn tỉnh lại.

Vương Thất Nương nhíu mày, nói: "Viễn nhi còn đang ngủ, anh ôm hắn ra để gió thổi làm cái gì? Sáng sớm trên núi lạnh! Anh để nó trở lại phòng và tiếp tục

ngủ đi ! "

Hạ Tu Tề kinh ngạc, trước kia lúc nàng tắm rửa, tuyệt đối không cho phép cha con bọn họ tới gần nửa bước, hôm nay đây là làm sao vậy?

Sự trầm mặc của hắn làm cho Vương Thất Nương nhớ tới cái gì, nhất thời xấu hổ mà không được tự nhiên. Nguyên chủ trước kia thật sự không phải là người. Ở trước mặt cha con bọn họ, đem mình xem như cô nãi nãi, đại tiểu thư, để cho bọn họ hầu hạ. Bọn họ có chỗ nào làm không vừa lòng, cô há mồm chính là chửi rủa ghét bỏ, cho tới bây giờ đối với bọn họ không giả bộ từ chối.

Vương Thất Nương tiến lên, từ trong ngực Hạ Tu Tề tiếp nhận Viễn nhi, không để hắn phản ứng liền đi vào phòng.

Nàng nhẹ nhàng đặt Viễn Nhi lên giường, dùng chăn quấn hắn kín mít, thấy lông mày nhíu chặt của hắn bình phục lại, trên mặt lúc này mới lộ ra nụ

cười. Đứa nhỏ này, ngay cả ngủ cũng bất an, đều là nguyên chủ chọc đến nợ nần!

Cô khẽ thở dài, vừa đi tới trước chậu nước đã nhịn không được hít một hơi khí lạnh.

Cái này sao đặc biệt vậy...Trời ơi ai đây!

Chỉ thấy trên mặt nước phản chiếu một khuôn mặt, da mặt bầm dập, còn mang theo không ít vết máu khủng bố.

Khuôn mặt này, so với Hạ Tu Tề thật đúng là tiểu vu gặp đại vu! Nàng không cách nào tưởng tượng, mình vẫn luôn mang theo khuôn mặt như vậy!

Nàng nhịn không được vươn tay nhéo nhéo hai má, nhất thời phát ra một tiếng kêu đau đớn.

"Đau quá!"