Chương 24: Mua kẹo bông

" Muốn a!" Viễn Nhi vội vàng gật gật đầu, nhìn kẹo dẻo mềm như bông, theo bản năng nuốt nước miếng một chút.

Vương Thất Nương đã nói với hắn, kẹo bông cũng ngon như hồ lô đường phèn, hương vị hồ lô đường phèn, làm cho hắn hiện tại cũng không quên được, có đôi khi nằm mơ còn có thể mơ thấy.

Cũng không biết kẹo bông này là tư vị như thế nào.

Kẹo bông được làm bán ngay, bên cạnh quầy hàng vây quanh một đám trẻ con, ríu ĩ vui vẻ vô cùng, nhưng chân chính mua được lại không có mấy người, bọn họ đại bộ phận chỉ là ở bên cạnh ngửi ngửi mùi vị.

Vương Thất Nương ôm Viễn Nhi đi tới, ông chủ bán kẹo dẻo lập tức cười tủm tỉm hỏi: "Tiểu bằng hữu, là muốn ăn kẹo bông sao?"

Viễn Nhi gật gật đầu, khẩn cấp nói: "Vâng! Mẹ nói muốn mua cho con..."

Viễn Nhi nhìn về phía Vương Thất Nương, hỏi ý kiến của nàng.

Kẹu bông bây giờ không có nhiều công đoạn mới, tất cả đều là màu trắng, Vương Thất Nương nói với ông chủ bán kẹo bông:"Làm cho chúng tôi một chuỗi

lớn!"

"Không thành vấn đề!" Ông chủ vui vẻ đáp một tiếng, mở máy ra thao tác.

Đường trắng vòng quanh máy đặt một vòng, chỉ chốc lát sau ông chủ lấy ra một cây gậy, xoay chuyển trên máy, rất nhanh một chuỗi kẹo bông liền hình thành.

Mùi thơm ngọt ngào xông vào chóp mũi, nước miếng thèm ăn của Viễn nhi đều chảy ra.

Vương Thất Nương đưa kẹo bôn cho hắn, Viễn Nhi dưới ánh mắt hâm mộ của rất nhiều tiểu bằng hữu, bị Vương Thất Nương nắm tay trở lại trên máy

kéo.

Viễn Nhi thật cẩn thận dùng ngón tay xé ra một chút bỏ vào trong miệng, hương vị ngọt ngào rất nhanh tan ra trong miệng, nụ cười của Viễn Nhi nở rộ như hoa, làm ấm lòng người.

- Mẹ, cái này thật ngon!

Vương Thất Nương cười tủm tỉm hỏi: "Vậy Viễn Nhi thích kẹo dẻo nhiều hơn, hay là thích hồ lô đường phèn nhiều hơn?"

Vẻ mặt Viễn Nhi rối rắm, kỳ thật hắn đều rất thích, trong lúc nhất thời không quyết định được.

Vương Thất Nương cầm một chút cho Hạ Tu Tề ăn, chính mình cũng ăn một miếng, quả nhiên như mùi thơm, vừa bỏ vào trong miệng liền thèm ăn căn bản không dừng lại được.

Viễn Nhi rối rắm vấn đề này nửa ngày, cuối cùng vẫn nói: "Mẹ ơi, con vẫn thích kẹo dẻo nhiều hơn một chút!"

Mặc dù hồ lô đường phèn cũng không tệ.

"Vậy sau này mẹ sẽ mua cho con." Vương Thất Nương từ ái vuốt đầu hắn, Viễn Nhi gật đầu: "Cám ơn mẹ, mẹ là tốt nhất."

Chờ bọn họ về đến nhà, trời đã tối, Vương Thất Nương chui vào trong phòng bếp đem thịt còn lại xào, lại làm một ít rau dại trên núi, còn một mình xào một đĩa thịt tươi, một nhà ba người cùng vui vẻ hòa thuận ngồi cùng một chỗ.

Vương Thất Nương đem thu nhập hôm nay nói với bọn họ một chút: "Hôm nay thu nhập của chúng ta là hai trăm ba mươi chín đồng, trừ đi nguyên liệu và chi phí, tổng thu nhập là một trăm bảy mươi ba đồng, lại trừ đi lúc trở về dùng ra, hôm nay chúng ta tổng cộng kiếm được chín mươi sáu đồng!"

Cho dù là như vậy, đối với bọn họ mà nói cũng đã là một khoản tiền lớn rồi.

Viễn nhi cũng không rõ chín mươi sáu đồng là bao nhiêu, nhưng nhìn thấy Vương Thất Nương cùng Hạ Tu Tề đều rất cao hứng, hắn cũng cao hứng theo.

"Mẹ ơi, vậy sau này chúng ta có thể ăn thịt mỗi ngày không?"

"Đương nhiên, sau này mỗi ngày mẹ sẽ lưu lại một chút cho con ăn." Nàng hiện tại chính là chuyên môn bán thịt, trong nhà khẳng định sẽ không thiếu thịt ăn.

- Tốt a, mẹ là tốt nhất!

Viễn Nhi cao hứng hoan hô, lại ăn thêm một chén cơm.

Hạ Tu Tề càng cảm thấy mình ở trong lòng Viễn Nhi không có địa vị, buổi tối thừa dịp Vương Thất Nương kho thịt, muốn cùng Viễn nhi trao đổi, kết quả Viễn nhi cư nhiên chạy tới hỗ trợ Vương Thất Nương, hắn toàn bộ hành trình ngay cả cơ hội mở miệng cũng không có!

Vương Thất Nương đem toàn bộ thịt rửa sạch, ném vào trong nồi, Viễn nhi đã đốt, nhiệt độ nước cũng vừa vặn đạt yêu cầu.

Sau khi bận rộn xong, Vương Thất Nương lau tay, nói với Viễn Nhi: "Đi Viễn nhi, chúng ta đi luyện chữ, nơi này giao cho cha con."

Dù sao kế tiếp chính là đốt lửa, Hạ Tu Tề một mình có thể giải quyết, bọn họ ở tại chỗ này cũng không có tác dụng gì.

"Được!" Viễn nhi vui vẻ lôi kéo Vương Thất Nương chạy ra ngoài, Hạ Tu Tề lại một lần nữa bị không để ý.

Ngày hôm sau gà trống vừa kêu, Vương Thất Nương liền từ trên giường bò dậy, nàng hiện tại đã quen với mặt trời lặn mà mặt trời mọc, rửa mặt lung tung một phen, nàng liền chui vào trong phòng bếp.

Hạ Tu Tề cũng đứng lên theo, không nghĩ tới không cẩn thận đánh thức Viễn Nhi: "Ngoan, ngủ thêm một lát."

Hạ Tu Tề không am hiểu dỗ hài tử, chỉ có thể học theo bộ dáng Vương Thất Nương sờ lên đầu hắn một chút.

Vương Thất Nương đang bận rộn trong phòng bếp, sau khi nàng cắt thịt xong, Hạ Tu Tề phụ trách mang lên xe, nàng thì bắt đầu chuẩn bị bữa sáng hôm

nay.

Thời tiết buổi sáng vẫn còn rất lạnh, cả gia đình ăn một bữa ăn sáng nóng, một lần nữa lái xe kéo đến thị trấn.

Trên đường đến thị trấn, Hạ Tu Tề nói: "Sau một thời gian chúng ta tự mua một chiếc máy kéo được không?" Không thể cứ mượn người khác. Mặc

dù đã cho tiền, nhưng những người khác cũng có nhu cầu sử dụng, họ không thể gây rắc rối cho người khác.

"Được." Tiền trong tay Vương Thất Nương kỳ thật đã đủ rồi, chỉ là kế tiếp nàng còn có tính toán khác, không dám dùng lung tung.

Ngày hôm qua có không ít người sau khi bọn họ mua đồ ở đây, đối với hương vị nơi này khen ngợi không dứt miệng, bởi vậy hôm nay hấp dẫn càng nhiều người, có rất nhiều người sáng sớm đến xếp hàng.

Vương Thất Nương không nghĩ tới tay nghề của mình được hoan nghênh như vậy, trong lòng cũng vui vẻ, cùng Hạ Tu Tề bận rộn hơn nửa buổi sáng, cuối cùng cũng đem những khách nhân kia chào hỏi rời đi.

- Chính là các người ở chỗ này đang bán thịt kho sao?

Thanh âm của một nam nhân đột nhiên vang lên, Vương Thất Nương ngẩng đầu nhìn, nam nhân đang hỏi nàng không biết, nhưng người đứng ở phía sau nam nhân kia, nàng lại rất quen thuộc.

Đó là Phạm Văn Minh.

Sắc mặt Phạm Văn Minh không phải rất đẹp, chú ý tới ánh mắt cô nhìn tới, còn có chút chán ghét quay đầu đi.

Vương Thất Nương lười để ý tới một cái kỳ lạ như vậy, nói với Lý Chí Thanh: "Muốn mua thịt kho sao?

Lý Chí Thanh gật đầu, lễ phép hỏi: "Tôi có thể nếm thử không?"

Vương Thất Nương cầm một miếng thịt cho hắn, Lý Chí Thanh sau khi nếm qua khen không dứt miệng: "Ừm, thịt này mềm nát vừa phải, vừa vặn, nước halogen thấm vào trong mỗi miếng thịt, là thịt ngon khó có được, chỉ là ta ăn qua món so với cái này ngon hơn."

Lúc Lý Chí Thanh nói câu cuối cùng, ánh mắt cố ý vô tình rơi vào trên người Phạm Văn Minh.

Phạm Văn Minh không phải kẻ ngốc, lập tức hiểu được ý tứ của hắn, cười khiêm tốn một câu: "Tay nghề của Tùng Nguyệt quả thật không tệ, chỉ là còn khó đặt lên mặt bàn."

"Đã rất tốt rồi, miệng người khó chiều, nàng cũng không thể để cho tất cả mọi người thích những thứ nàng làm."

Vương Thất Nương thần sắc khó hiểu, lúc trước đã nghe nói từ Vương đại nương, thịt nàng đưa cho Lý Quế Hoa còn chưa vào nhà, đã bị Vương Tùng Nguyệt chặn lại giữa chừng, còn đưa cho Phạm Văn Minh.

Hiện tại nghe được hai người bọn họ đối thoại, Phạm Văn Minh hẳn là đem thịt Vương Tùng Nguyệt cướp đi, xoay người lại đưa cho Lý Chí Thanh.

Cái này thật đúng là biết tạo nhân tình a, Vương Tùng Nguyệt cũng là một kẻ ngốc, công lao lớn như vậy cũng dám ôm xuống, cũng không biết kế tiếp nàng phải ứng phó như thế nào!