Chương 46: Nhắc nhở

Ba người có thể nói là thắng lợi trở về, vô cùng vui vẻ bưng chậu cá, khiêng cần câu trở về sân nhỏ.

Viên Khải Văn nhìn cá trong chậu, ghen tị nói:

- Sau này không phải là mọi người có thể thường xuyên được ăn cá sao?

Đỗ Vũ Hàm cười nói:

- Vậy cậu có thể thường xuyên tới cọ cơm a.

Viên Khải Văn vừa nghe liền vui vẻ nói:

- Quyết định như vậy, sau này tôi sẽ thường xuyên đến đây ăn cơm. Buổi tối tôi cũng có thể ở lại đây, sáng mai liền đi thẳng đến trường. Dù sao tôi cũng có một chiếc xe đạp.

Bởi vì buổi tối Viên Khải Văn phải về nhà, Đỗ Vũ Hàm liền làm bữa tối sớm hơn, cô để lại mấy con cá trích khá lớn, để Viên Khải Văn mang về nhà, số cá còn dư lại cô đều xử lý hết.

Đỗ Vũ Hàm chuẩn bị làm món cá trích kho, cá đen mang đi hầm cải chua, hôm nay chỉ ăn toàn cá.

Món chính, Đỗ Vũ Hàm chuẩn bị dán bánh bột ngô trên vách nồi cá kho. Bánh bột ngô dính trong nồi cá kho, sẽ ngấm một ít nước canh cá, hương vị thơm ngon khó tả.

Hàn Nghĩa Tiên không nghĩ tới, ba tên nhóc này biến mất cả một buổi, hóa ra là đi câu cá. Mấy đứa nhỏ này cũng rất biết cách lăn lộn, bắt được không ít cá.

Cơm chiều, ba đồng chí nam đinh trong nhà ba đều rất mong chờ bữa tối, bởi vì được ăn cá là cơ hội rất hiếm có.

Khi món cá kho thơm ngào ngạt, màu sắc rực rỡ được bưng lên, ba đồng chí nam đinh đều đã ngồi sẵn sàng ở bàn ăn.

Khi món canh cá hầm cải chua vừa được lên bàn, mọi người đều rất tò mò về hương vị của món ăn này.

Cá hầm cải chua là cách ăn của người vùng Đông Bắc, rất ít người ở đây ăn theo cách này.

Còn có cơm cháy vàng óng, bánh bột ngô cũng được lên bàn. Hôm nay phải sử dụng cả hai cái nồi, nên không thể nấu cháo, Đỗ Vũ Hàm làm một món canh.

Đỗ Vũ Hàm nói:

- Cá đen này có giá trị dinh dưỡng rất cao, Hàn đại ca ăn nhiều một chút, rất tốt cho cơ thể. Không ngờ con sông trước cửa nhà chúng ta lại có cá đen, sau này chúng ta có thể thường xuyên đi câu cá.

Hàn Nghĩa Tiên rất tin tưởng vào kỹ năng nấu ăn của Đỗ Vũ Hàm, một miếng thịt cá ăn vào trong miệng, hương vị quả thực tươi ngon.

Cá trích kho tàu cũng rất ngon, dù sao Lưu Cương cùng Viên Khải Văn đều khen không dứt miệng.

Có hai tên nhóc Lưu Cương cùng Viên Khải Văn cùng ăn cơm, sức chiến đấu đương nhiên không thể chê, một bữa cơm qua đi, trên bàn cơm chỉ còn lại nồi chén sạch sẽ, ngay cả chút nước canh cũng không còn dư.

Viên Khải Văn lại vỗ bụng nói:

- Ăn Thật ngon, thật đã ghiền.

Sau khi ăn xong, hai tên nhóc Viên Khải Văn cùng Lưu Cương đều tranh nhau thu dọn bàn ăn.

Đỗ Vũ Hàm đi gói cá vào trong một cái giỏ nhỏ, phủ một ít rau dại lên trên, chuẩn bị để Viên Khải Văn mang về nhà.

Chiếc giỏ nhỏ này là Đỗ Vũ Hàm tự bện bằng cành liễu, để tiện sử dụng.

Cô biết rất nhiều cách đan giỏ, khung, lớn nhỏ khác nhau, đồng thời cũng có lượng kiến thức nhất định về cách đan bằng cỏ, đây là thứ mà cô đã học được ở kiếp trước từ một bà già.

Kiếp trước, lúc con trai cô còn nhỏ, cô không có tiền mua đồ chơi cho con, nên đã dùng cỏ đan các loại đồ vật.

Mà đứa nhỏ cũng rất thích, còn học cách từ cô, rồi tự mình động thủ làm.

Sau này, khi con trai cô lớn lên, hắn đều cất giữ tất cả những món đồ chơi cô từng làm cho hắn một cách cẩn thận, hắn nói đó là tình yêu của mẹ cậu dành cho mình và hắn sẽ giữ gìn chúng mãi mãi.

Khi Đỗ Vũ Hàm làm những chiếc giỏ này, cô luôn nghĩ đến con trai mình khi còn nhỏ. Đời này, cô và con trai sẽ không bao giờ gặp lại nhau được nữa.

Lưu Cương cảm thấy Đỗ Vũ Hàm có một đôi tay khéo léo, giống như cái gì cũng biết, vì vậy hắn cũng đi theo Đỗ Vũ Hàm học lỏm một chút.

Tuy rằng có thể bện ra giỏ, nhưng khung thì lại không giống lắm, không đẹp chút nào, bất quá để đựng đồ thì không thành vấn đề.

Ngày mai Viên khải minh phải đi học, hắn lại không mang cặp sách theo, nên chỉ có thể về nhà.

Đỗ Vũ Hàm đưa cho hắn một giỏ cá, hắn cũng không khách khí nhận lấy, rồi lên xe, đạp về nhà.

Sau khi ăn xong, một giờ sau Lưu Cương bắt đầu xoa bóp cho Hàn Nghĩa Tiên dưới sự chỉ đạo của Đỗ Vũ Hàm. Lực tay của Lưu Cương mạnh hơn tay của Đỗ Vũ Hàm rất nhiều, hiệu quả xoa bóp cũng tốt hơn Đỗ Vũ Hàm.

Chờ Lưu Cương xoa bóp toàn thân cho Hàn Nghĩa Tiên xong, Hàn Nghĩa Tiên cảm thấy cả người thoải mái hơn rất nhiều. Xoa bóp xong, Hàn Nghĩa Tiên lại bắt đầu nâng tạ tay, chẳng mấy chốc, cả người đều là mồ hôi.

Đỗ Vũ Hàm đã chuẩn bị nước tắm từ sớm, Lưu Cương mang nước nóng vào phòng tắm, chuẩn bị sẵn, Hàn Nghĩa Tiên chỉ cần cầm quần áo đi vào tắm rửa là được.

Chờ tắm nước nóng xong, cả người sạch sẽ lại thoải mái, lại xem sách một lúc rồi ngủ thiếp đi.

Đã có nhà vệ sinh, Lưu Cương cũng phải thường xuyên tắm rửa, đây là yêu cầu của Hàn Nghĩa Tiên, phải giữ gìn vệ sinh cá nhân.

Ngày nào Đỗ Vũ Hàm cũng tắm rửa, cho dù không tắm trong nhà vệ sinh, thì cô cũng phải đi vào không gian để tắm.

Ngày hôm sau có chợ, Đỗ Vũ Hàm nhờ Lưu Cương đưa cô đi chợ, mua mười mấy con gà con về, đa số đều là gà mái.

Gà con còn quá nhỏ, không thể thả vào chuồng gà, cô sợ chúng nó sẽ bị con gà rừng kia khi dễ, liền thả chúng nó vào một hộp giấy rồi đặt trong sương phòng.

Những chú gà con nho nhỏ màu vàng nhạt, Đỗ Vũ Hàm nuôi chúng nó rất cẩn thận, thỉnh thoảng cô còn lén cho chúng nó ăn một ít gạo kê do không gian sản xuất cùng nước từ giếng không gian, khiến đám gà con lớn lên rất nhanh..

Trong sông có cá, nên Đỗ Vũ Hàm cũng thường xuyên đi ra bờ sông câu cá, lúc ở một mình, cô cũng đã thử nghiệm nước giếng trong không gian, đúng là có thể hấp dẫn đám cá, xem ra cái giếng trong không gian này cũng không bình thường.

Đỗ Vũ Hàm vào thành phố mua một ít hạt giống rau dưa, rồi cùng Lưu Cương trồng một số loại rau phù hợp mới mùa này.

Những ngày sau đó, mỗi ngày Đỗ Vũ Hàm đều sẽ đi câu cá vào mỗi buổi chiều khi ánh mặt trời ấm áp, buổi sáng sẽ đi đào rau dại, thuận tiện đi săn.

Mà Viên Khải Văn cũng trở thành khách quen của ngôi nhà nhỏ này, thường thường tới đây để cọ cơm, cuối tuần còn đi theo hai người Đỗ Vũ Hàm vào núi đi săn.

Sau khi chứng kiến kỹ thuật bắn cung của Đỗ Vũ Hàm, Viên Khải Văn liền nhất quyết đòi học kỹ thuật bắn cung của Đỗ Vũ Hàm.

Bọn họ treo một tấm bia ngắm bắt lên tường ở trong sân, khi không có việc gì làm, Lưu Cương cùng Viên Khải Văn sẽ luyện tập bắn cung.

Suy xét về phát hiện lần trước, lúc Đỗ Vũ Hàm cùng Lưu Cương vào núi sẽ cố ý tránh hướng cây cổ thụ có giấu vũ khí kia, bọn họ không muốn tìm phiền toái.

Diêu Cảnh Tùng cùng một số lãnh đạo quan trọng trong hưu sở phối hợp với người của quân khu, rất nhanh đã tìm ra hai gã đặc vụ ẩn núp trong hàng ngũ cán bộ của hưu sở, tiêu diệt mối nguy hiểm tiềm ẩn.

Bất quá, qua thẩm vấn, bọn họ cũng biết được có một kẻ quyền lực hơn đang ẩn nấp ở Loan thành, nhưng không ai biết đó là ai.

Hai đặc vụ ẩn núp trong hưu sở cũng không biết, manh mối cứ như vậy mà bị chặt đứt.

Tuy nhiên, bên chỗ Viên Phượng Sơn lại không hề nới lỏng điều tra về những tên đặc vụ kia. Loan thành có đặc vụ đặc vụ cấp cao đang ẩn núp, nhất định sẽ có động thái lớn, bọn họ phải đề phòng nghiêm ngặt.

Lúc Diêu Cảnh Tùng tới thăm Hàn Nghĩa Tiên đã kể cho hắn nghe về kết quả điều tra sau khi bắt giữ được đặc vụ của địch. Tuy không có tra ra nhân vật lợi hại cấp cao, nhưng ít nhất thì mối nguy hiểm trong hưu sở đã được loại bỏ, đây cũng là một kết quả tốt.

Cấp trên cũng chuyển điều tra sang bí mật, công khai vụ điều tra đặc vụ của địch đã kết thúc với bên ngoài.

Hàn Nghĩa Tiên cũng nói với Diêu Cảnh Tùng về khả năng xảy ra hạn hán ở một số nơi, nhắc nhở Diêu Cảnh Tùng xem xét tình hình, dự trữ một ít lương thực.

Diêu Cảnh Tùng rất coi trọng những gì Hàn Nghĩa Tiên nói, hắn cũng tìm người hỏi thăm, quả nhiên năm nay ở một số nơi không có mưa, nhưng những nơi như vậy cũng không nhiều, nên không cần quá lo lắng.

Nhưng Diêu Cảnh Tùng vẫn dự trữ một số lương thực thích hợp, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.