Chương 40: Xoa bóp

Đỗ Vũ Hàm mặc kệ Lưu Cương, cô rửa mặt chải đầu một chút liền đi vào nhà tìm Hàn Nghĩa Tiên:

- Hàn đại ca, để em xoa bóp giúp anh một chút.

Hàn Nghĩa Tiên nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ rực của Đỗ Vũ Hàm, nói:

- Em mới vừa cõng một sọt hạch đào về, lại bận việc nửa ngày, trước nghỉ ngơi một chút đi, xoa bóp không vội.

Đỗ Vũ Hàm lắc đầu nói:

- Em không mệt, xoa bóp cho anh hoàn toàn không thành vấn đề.

Hàn Nghĩa Tiên thấy Đỗ Vũ Hàm vẫn kiên trì, không từ chối nữa, chuyển xe lăn đi tới bên cạnh giường đất, dùng hai tay bám vào mép giường đất, dùng sức nâng người, cả người đã ngồi trên giường đất, sau đó dựa theo yêu cầu của Đỗ Vũ Hàm mà nằm xuống cạnh giường đất.

Đỗ Vũ Hàm bắt đầu xoa bóp chân cho Hàn Nghĩa Tiên cách lớn quần áo, cũng hỏi Hàn Nghĩa Tiên có cảm giác hay không.

Chân của Hàn Nghĩa Tiên có cảm giác từ đầu gối lên phía trên, nhưng phía dưới đầu gối lại không có cảm giác.

Lúc trước bác sĩ muốn cắt bỏ chân của Hàn Nghĩa Tiên, để hắn có thể đứng thẳng và đi lại bằng chân giả, nhưng Hàn nghĩa chết sống không đồng ý.

Cho dù hắn có thể đứng thẳng bằng một đôi chân giả, thì cũng không thể quay lại quân đội, như thế đối với hắn mà nói có thể đứng thẳng đi lại hay không cũng chẳng có gì khác nhau, huống hồ Hàn Nghĩa Tiên vẫn ôm trong mình một tia hy vọng, hy vọng chân của hắncó thể được chữa khỏi, nếu hai chi bị cắt cụt, như vậy sẽ không còn hy vọng gì nữa.

Hiện giờ Đỗ Vũ Hàm nói cho hắn biết, chân của hắn vẫn còn hy vọng được chữa khỏi, có hy vọng đứng dậy được, hắn cảm thấy vô cùng may mắn vì sự kiên trì của mình lúc trước.

Đỗ Vũ Hàm biết Hàn Nghĩa Tiên chỉ bị mất cảm giác phía dưới đầu gối, nên cô chỉ tập trung xoa bóp phần bắp chân để tránh cơ chân bị teo. Nhưng phần đùi cần được xoa bóp, vì dù sao hai đùi trên của Hàn Nghĩa Tiên cũng gần như không được hoạt động chút nào, theo thời gian vẫn sẽ co lại.

Đầu tiên Đỗ Vũ Hàm xoa bóp toàn bộ chân của Hàn Nghĩa Tiên một chút, sau đó liền tập trung ở hai cẳng chân.

Xoa bóp cũng là một công việc khiến người ta mệt mỏi, hơn nữa hiện tại cô còn nhỏ, sức lực cũng có hạn, rất nhanh trên trán đã đổ mồ hôi, nhưng cô vẫn cứ kiên trì.

Hàn Nghĩa Tiên đang nằm sấp, nhưng có thể cảm giác được Đỗ Vũ Hàm đang xoa bóp đôi chân cứng đờ do lâu ngày không hoạt động của hắn, nhưng từ cẳng chân lại không có cảm giác gì.

Kỳ thực mỗi ngày hắn đều phải ngồi trên trên xe lăn cũng rất khó chịu, ngồi cả một ngày khiến eo lưng đều đau nhức. Mông và đùi càng không dễ chịu. Hiện tại Đỗ Vũ Hàm chỉ xoa bóp đùi cho hắn, mà hắn đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Đỗ Vũ Hàm thấy Hàn Nghĩa Tiên im lặng mà nằm sấp, liền hỏi:

- Hàn đại ca, mỗi ngày anh đều ngồi trên xe lăn, có đau lưng không? Nếu không để em xoa bóp cho anh một chút?

Hàn Nghĩa Tiên đã biết lợi ích của việc xoa bóp, không từ chối nữa, mà nói:

- Vậy làm phiền em.

Đỗ Vũ Hàm đương nhiên biết Hàn Nghĩa Tiên ngồi xe lăn cả một ngày sẽ eo đau mỏi lưng, nhưng cô không nói thẳng ra ngay từ đầu, vì sợ Hàn Nghĩa Tiên ngượng ngùng, cô phải thực hiện từng bước một.

Đỗ Vũ Hàm di chuyển đến lưng Hàn Nghĩa Tiên, ấn vào các huyệt đạo và kinh mạch trên lưng hắn, bắt đầu xoa bóp.

Kỳ thật, nếu cởi quần áo dùng dầu thuốc xoa bóp sẽ tốt hơn, nhưng hiện tại cũng không phải là niên đại cở mở giống như sau này, dù sao cô cùng Hàn Nghĩa Tiên nam nữ khác biệt, bọn họ cũng không phải là vợ chồng, làm như vậy có chút không thích hợp.

Nếu bị người khác nhìn thấy, chắc chắn sẽ dẫn đến nhiều lời bàn tán, cô không muốn chọc phiền toái.

Kỹ thuật xoa bóp này, Đỗ Vũ Hàm đã cố ý học rất kỹ, rất thành thạo, chẳng mấy chốc Hàn Nghĩa Tiên được Đỗ Vũ Hàm xoa bóp đến mức thoải mái, chỉ hận không thể hừ ra tiếng. Nhưng ở trước mặt Đỗ Vũ Hàm, hắn đã cố gắng hết sức để chịu đựng.

Hàn Nghĩa Tiên không nghĩ tới Đỗ Vũ Hàm lại có thể làm được điều này, không hổ là người đã từng học y. Hôm nay là ngày thoải mái nhất kể từ khi hai chân của hắn bị tàn tật.

Trước đây, khi còn được tự do di chuyển thì không có cảm giác gì, nhưng hiện tại mỗi ngày đều ngồi trên xe lăn cảm giác giống như một loại dày vò, còn không thoải mái bằng cảm giác mệt đến kiệt sức trên sân huấn luyện.

Hắn thực sự hy vọng những gì Đỗ Vũ Hàm nói sẽ trở thành sự thật, chỉ cần có thể chữa khỏi đôi chân, dù tuổi thọ bị rút ngắn lại, hắn cũng nguyện ý.

Đôi tai nhanh nhạy của Hàn Nghĩa Tiên nghe được tiếng hổn hển của Đỗ Vũ Hàm, biết cô nhất định là mệt muốn chết rồi, từ sáng sớm đến bây giờ không có thời gian rảnh rỗi, trong lòng Hàn Nghĩa Tiên có chút áy náy.

Cô nhóc này còn nhỏ nhưng đã gánh trách nhiệm chăm sóc hai người đàn ông trưởng thành trên vai.

Tuy Lưu Cương cũng đi theo làm việc, nhưng Đỗ Vũ Hàm chẳng những phải lo lắng mà còn phải nỗ lực, điều này chắc chắn vất vả hơn Lưu Cương.

Hàn Nghĩa Tiên ngẩng đầu nói:

- Có thể rồi, em nghỉ ngơi một chút đi. Sau này có thể dạy Lưu Cương cách xoa bóp, hắn có sức khỏe, sẽ không quá vất vả.

Đỗ Vũ Hàm dừng xoa bóp, thở phào nhẹ nhõm, nói:

- Cũng đúng. Bất quá Hàn đại ca, anh phải dặn dò Lưu Cương, giữ bí mật cho em.

Hàn Nghĩa Tiên nghiêng người trả lời:

- Đừng lo lắng, tôi sẽ nói rõ với hắn.

Đỗ Vũ Hàm còn nói thêm:

- Hiện tại đùi anh vẫn có giác, nhưng phần dưới đầu gối không có cảm giác, em có thể xem cẳng chân của anh một chút không?

Hàn Nghĩa Tiên nói:

- Đương nhiên có thể.

Đỗ Vũ Hàm để Hàn Nghĩa Tiên lật người nằm ngửa, sau đó từ từ cuộn ống quần lên.

Cẳng chân của Hàn Nghĩa Tiên bị che kín bởi vết sẹo, một số vết sẹo vừa lành khiến người ta phải giật mình, nhìn những vết sẹo này có thể biết được vết thương lúc trước của Hàn Nghĩa Tiên nghiêm trọng đến mức nào.

Cánh mũi Đỗ Vũ Hàm đau xót, một giọt nước mắt rơi xuống cẳng chân của Hàn Nghĩa Tiên, cô vội vàng dùng sức chớp chớp mắt, kìm lại nước mắt.

Mặc dù cẳng chân của Hàn Nghĩa Tiên không có cảm giác gì, nhưng hắn cũng có thể nhìn thấy giọt nước mắt rơi xuống cẳng chân của mình, mà trên lông mi đang rũ xuống của Đỗ Vũ Hàm còn ánh lên nước mắt.

Hàn Nghĩa Tiên không biết lúc này trong lòng mình đang cảm thấy thế nào, vừa ấm áp lại có chút đau nhói, nhưng hắn không lên tiếng, chỉ im lặng. Bởi vì hắn không biết phải nói gì.

Đỗ Vũ Hàm dùng tay kiểm tra chân Hàn Nghĩa Tiên, cũng hỏi hắn cảm thấy thế nào, qua kiểm tra, Đỗ Vũ Hàm biết chân của Hàn Nghĩa Tiên đã bị đứt gân mạch, xương cốt không nghiêm trọng.

Biệt thự trong không gian của cô có một phòng thí nghiệm, bên trong đều là những trang thiết bị mà kiếp trước cô đã mua ở nước ngoài.

Lúc trước vì để tiện làm nghiên cứu phẫu thuật chữa trị cho những người gãy chân, cô đã tự mình xây dựng một phòng thí nghiệm nhỏ, bên trong được trang bị đầy đủ thiết bị, đêm trước khi về nước, cô đã thu toàn bộ thiết bị trong phòng thí nghiệm vào không gian.

Khi không có việc gì làm, cô cũng thường làm nghiên cứu ở phòng thí nghiệm trong không gian, làm phẫu thuật cho những động vật nhỏ. Sau đó, cô lặng lẽ mua một số thiết bị y tế tiên tiến hơn để làm phong phú thêm cho phòng thí nghiệm của mình. Cô đã coi đó như một niềm vui.

Vừa lúc có thể sử dụng những thiết bị này để điều trị cho Hàn Nghĩa Tiên.

Đỗ Vũ Hàm có chút hối hận vì cô chỉ nghiên cứu y học phương Tây một cách có hệ thống, còn trung y chỉ là gà mờ mà không tinh thông, xem ra sau này cô nên học thêm trung y.

Lưu Cương mang theo vật liệu làm giàn nho trở lại, là hai thân cây chết, có độ dày hơn cánh tay một người trưởng thành, dùng để làm giàn nho, Lưu Cương cũng rất biết tìm a. Dư lại là một ít nhánh cây, hoàn toàn phù hợp để làm dàn.

Lưu Cương phải chạy mấy chuyến mới chuẩn bị đầy đủ vật liệu làm giàn nho, xem ra phải cần rất nhiều thứ.

Lưu Cương đào bốn cái hố nhỏ ở bốn góc chỗ định dựng giàn nho, Đỗ Vũ Hàm hỗ trợ giữ cây cột, Lưu Cương chôn từng cái một vào các hố nhỏ để cố định bốn cây cột, sau đó liền bắt đầu làm giàn ở trên. Đỗ Vũ Hàm chỉ có thể giúp một tay.

Hai người làm đến trước giờ cơm chiều cũng chỉ mới xong một nửa, chuẩn bị ngày mai tiếp tục.