Sau khi trộn bột mì xong, liền chiên trứng, đợi bột mì nghỉ một lát là có thể dùng, sau khi trứng nguội một chút, Đỗ Vũ Hàm bắt đầu cắt rau dại, hành lá và gừng.
Cô đều chọn những ngọn rau dại lớn nhất có thể, bằng không lúc trộn nhân, thả một chút muối, sẽ ra nước.
Nhanh chóng cắt rau dại, sau đó cho hết gia vị vào rồi trộn đều, đặt một chiếc thớt lên bàn ăn ở trong phòng khách rồi bắt đầu nhào bột.
Lúc này Lưu Cương cũng xử lý xong mấy con mồi, rửa sạch tay bắt đầu giúp cô cán vỏ sủi cảo.
Rau xanh mướt kết hợp với trứng gà vàng óng thái hạt lựu trông rất đẹp mắt, chỉ cần nhìn thôi cũng đã khiến người ta thèm thuồng.
Hàn Nghĩa Tiên cũng gia nhập hàng ngũ làm vằn thắn.
Đỗ Vũ Hàm nhìn những vằn thắn xinh đẹp mà Hàn Nghĩa Tiên gói, cười nói:
- Hàn đại ca tay nghề không tồi a, gói vằn thắn thật đẹp.
Hàn Nghĩa Tiên nói:
- Trong quân đội, lúc ăn tết Nguyên Đán, mọi người đều phải động thủ làm vằn thắn. Vì để tránh cho những chiếc bánh ra khỏi nồi không bị biến thành canh, đều phải học cách làm.
Lưu Cương cười nói:
- Tôi còn không biết làm vằn thắn, ăn tết năm trước, tôi mới gói được mấy cái vằn thắn đã bị tiểu đội trưởng đuổi ra ngoài, anh ấy nói bánh vằn thắn tôi làm, sau khi ra khỏi nồi chắc chắn sẽ biến thành canh.
Đỗ Vũ Hàm cười nói:
- Vậy từ nay về sau anh phải luyện tập làm vằn thắn nhiều một chút, chờ sau này anh trở về sau bộ đội cũng không đến mức bị người ta ghét bỏ không làm ra vằn thắn.
Ba người nói nói cười cười, rất nhanh đã làm xong rồi.
Lúc gói vằn thắn gần xong, Lưu Cương đã vào bếp đun nước. Rất nhanh vằn thắn đã ra khỏi nồi..
Sau khi vớt vằn thắn ra, Lưu Cương liền gắp một cái vằn thắn béo ú nu, cắn một miếng đầu tiên, rồi kinh ngạc cảm thán:
- n, ăn thật quá ngon, không nghĩ tới vằn thắn nhân rau dại ăn lại ngon như vậy, thơm ngon đến mức không nói thành lời.
Đỗ Vũ Hàm thầm nghĩ: có thể không ngon sao, có dầu cùng các loại gia vị thêm đúng chỗ, rau dại cũng là đồ trong không gian, đương nhiên hương vị cực ngon.
Đỗ Vũ Hàm đã cố ý từ lấy một thùng dầu đậu lành cùng một ít gia vị ở trung tâm thương mại trong không gian đặt ở biệt thự, khi nào cần liền có thể lấy ra dùng một ít sau đó nhanh chóng thả vào không gian. Cho nên đồ ăn trong nhà có dầu ăn của Đỗ Vũ Hàm chi viện, đương nhiên là ăn sẽ ngon hơn.
Hàn Nghĩa Tiên không vào phòng bếp, Lưu Cương là người làm việc qua loa, không chú ý này đó, cho nên Đỗ Vũ Hàm cũng có chỗ để gian lận.
Làm rất nhiều vằn thắn, đến nỗi đã xếp đầy 5 chiếc đĩa lớn, một nửa một chiếc chậu tráng men.
Đỗ Vũ Hàm trộn tỏi đã giã nát vào nước chấm rồi chia ba bát cho ba người, mọi người bắt đầu ăn.
Lưu Cương ăn ngon đến mức dầu cũng không ngẩng lên, này không kém gì vằn thắn nhân thịt.
Hàn Nghĩa Tiên mặc dù không nói gì, nhưng nhìn tốc độ ăn là có thể thấy rõ ràng hắn rất thích, cuối cùng mọi người đều ăn không ít, vằn thắn chỉ còn dư lại một đĩa.
Hàn Nghĩa Tiên cũng từng ăn qua vằn thắn nhân rau dại trước đây, nhưng hắn chưa bao giờ cảm thấy vằn thắn nhân rau dại ăn ngon như vậy.
Hắn có chút không rõ, đều là một loại rau dại, vì sao tới tay Đỗ Vũ Hàm liền trở nên ngon miệng như vậy.
Hương vị thơm ngon kia không phải thịt có thể thay thế được, Đỗ Vũ Hàm thực sự có một đôi bàn tay tuyệt vời. Loại rau dại bình thường tới tay Đỗ Vũ Hàm lại biến thành món ngon làm người ta khó có thể quên.
Uống một chén canh vằn thắn, Lưu Cương vỗ vỗ cái bụng đã căng phồng của mình mà cảm thán nói:
- Thật là cuộc sống thần tiên a. Tôi chưa bao giờ ăn qua món vằn thắn nhân rau dại nào ngon như vậy, trước kia trong nhà cũng dùng rau dại làm vằn thắn, cảm giác kém xa lần này, vằn thắn này không kém nhân thịt a.
Đỗ Vũ Hàm cười nói:
- Đương nhiên, vằn thắn nhân rau dại cũng có sức hấp dẫn riêng, tất nhiên không kém nhân thịt a. Rau dại trộn cùng thịt làm nhân cũng không tồi, sau này có thể thử xem. Bất quá nếu là người thiếu nước luộc lâu ngày, hẳn vẫn sẽ thích ăn thịt. Buổi tối chúng ta làm thịt thỏ kho tàu a.
Lưu Cương vừa nghe Đỗ Vũ Hàm nói có món thịt thỏ kho tàu, liền nhớ lại món thịt hắn đã ăn mấy ngày trước, nuốt nuốt nước miếng nói:
- Vừa nghe thấy thịt thỏ kho tàu, tôi lại thất có chút đói bụng.
Đỗ Vũ Hàm bị chọc đến bật cười ha hả, tiếng cười thanh thúy như chuông bạc vang vọng khắp khoảng sân nhỏ.
Ngay cả Hàn Nghĩa Tiên cũng cười, vỗ nhẹ trán Lưu Cương một cái:
- Tiểu tử cậu đúng là đồ tham ăn. Mới cơm nước xong đã lại nghĩ ăn. Có Vũ Hàm ở đây, đủ thỏa mãn cơn thèm của cậu.
Lưu Cương ngốc nghếch cười hô hô vuốt trán mình, rồi nói:
- Hắc hắc hắc, đồ ăn Vũ Hàm làm thật sự quá ngon. Cô nói xem đều là nấu cơm, vì sao tôi nấu không ra được mùi vị kia.
Đỗ Vũ Hàm cười nói:
- Nấu cơm a cũng phải xem thiên phú, anh a, không có cái căn gân kia. Bất quá quen tay hay việc, anh đi theo tôi học thêm chút, về sau thể nào cũng nấu được bữa cơm có thể nuốt.
Đỗ Vũ Hàm nhờ Lưu Cương nhân lúc chủ nhiệm Diêu chưa tan tầm, đưa con thỏ này qua cho ông ấy.
Cô còn đưa cho Lưu Cương một cái giỏ, bên dưới là một con thỏ đã được xử lý xong, mặt trên dùng rau dại che lại, không biết còn tưởng là tặng chủ nhiệm Diêu một rổ rau dại, đổi món.
Diêu Cảnh Tùng không từ chối, vui vẻ nhận lấy rau dại cùng con thỏ mà Lưu Cương đưa tới sau đó đưa cho Lưu Cương nửa rổ trứng gà cầm về.
Đây là hắn mua cho Hàn Nghĩa Tiên, vừa lúc Lưu vừa, hắn đỡ phải đi một chuyến.
Chờ lúc chạng vạng, Đỗ Vũ Hàm cố ý góp phần rau dại đã để riêng kia, nhờ Lưu Cương đưa tới Viên gia.
Viên gia đều là người đi làm, rất bận, căn bản không có thời gian đi đào rau dại. Đỗ Vũ Hàm chỉ muốn để họ nếm thử.
Cô còn đặt một con thỏ hoang bên dưới rau dại. Con thỏ béo mập, hầm một nồi lớn, đủ người một nhà ăn một bữa.
Lưu Cương vừa đến Viên gia, Hàn Tú Cầm cũng vừa tan tầm về nhà chuẩn bị nấu cơm. Con trai cả Viên Khải Văn cũng vừa tan học, đang nháo đói bụng muốn ăn cơm.
Hàn Tú Cầm vừa thấy người gõ cửa là Lưu Cương, còn cõng một cái sọt liễu, liền vội vàng dẫn người vào nhà, rồi hỏi:
- Tiểu Lưu, sao cậu lại tới đây?
Lưu Cương trả lời:
- Chủ nhiệm Hàn, hôm nay Vũ Hàm đi vào núi đào được một ít rau dại, bảo tôi đưa tới cho ngài một ít, đổi bữa, còn có một con thỏ hoang, tôi đã xử lý sạch, có thể trực tiếp cho vào nồi hầm.
Hàn Tú Cầm vừa nghe thấy vậy, liền nói:
- Rau dại được rồi, sao còn mang thỏ tới. Vũ Hàm bắt thỏ hoang cũng không dễ dàng, mấy đứa cứ giữ lại cho mình, sau này đừng đem tới.
Lưu Cương nói:
- Đỗ Vũ Hàm bắt được mấy con, đây cố ý bảo tôi đưa tới cho ngài. Rau dại rất non, ăn cũng ngon. Giữa trưa chúng tôi còn ăn vằn thắn nhân rau dại a.
Hàn Tú Cầm vừa nghe xong liền hỏi:
- Gần đây đoàn trưởng của cậu ăn cơm thế nào?
Lưu Cương vui vẻ nói:
- Từ lúc Đỗ Vũ Hàm tới, lượng cơm đoàn trưởng ăn đã tăng lên rất nhiều, hôm nay còn ăn hết hai đĩa vằn thắt lớn. Nhà vệ sinh mới đã dùng được, có cái này, đoàn trưởng có thể tự mình đi vệ sinh, cũng không cần phải khống chế ăn uống của bản thân. Chỉ cần Đỗ Vũ Hàm săn được gà rừng liền hầm canh cho đoàn trưởng uống, bên trong còn bỏ thêm thảo dược bồi bổ cơ thể. Đỗ Vũ Hàm nói cô ấy sẽ làm dược thiện. Trong khoảng thời gian này ăn ngon, khí sắc của đoàn trưởng rõ ràng đã khá hơn nhiều.
Hàn Tú Cầm vừa nghe vậy liền rất vui vẻ, liên tục nói:
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Xem ra đưa Vũ Hàm này tới là đúng rồi. Khoảng thời gian này tôi bận công việc không có thời gian đi thăm đoàn trưởng của cậu, quá hai ngày nữa tôi sẽ tới.