Chương 20: Săn mồi

Vật liệu còn thiếu duy nhất để hoàn thiện chiếc cung tên này là một sợi dây gai dầu và một vài chiếc đinh sắt, Lưu Cương xung phong nhận việc đi ra ngoài tìm dây dầu và đinh sắt. Dây mà bọn họ dùng để bó củi đều là dây thừng quá thô, không thể dùng được.

Đỗ Vũ Hàm dùng dao phay cẩn thận chỉnh sửa lại thân gỗ dùng làm cung, cắt tỉa lại những cành dùng để làm mũi tên cho thẳng hơn, dùng kéo đào khe ở đầu mũi tên, chờ tìm được đinh sắt liền cố định nó lên đầu mũi tên là được.

Đuôi mũi tên cần dùng lông chim, chờ lần sau bắt được gà rừng là có.

Rất nhanh Lưu Cương đã trở về, cũng không biết hắn tìm được những thứ này từ đâu, tóm lại đều phù hợp với yêu cầu của Đỗ Vũ Hàm.

Cô đã đốt lửa ở hố bếp, để nướng thanh gỗ dùng làm cung tên, cung phải có độ cong vừa phải, mũi tên cũng phải thẳng tắp, sau khi cố định xong dây cung làm bằng dây gai và đầu mũi tên, chiếc cung đơn giản và mũi tên đã sẵn sàng.

Nhìn chiếc cung giản dị mà mình vừa làm xong, Đỗ Vũ Hàm tương đối vừa lòng. Trong hoàn cảnh đơn sơ như vậy, mà vẫn chắp vá làm thành cây cung có thể sử dụng, như vậy đã rất tốt rồi. Chờ sau này có cơ hội, cô sẽ làm một cây cung tốt hơn, dùng thuận tay hơn.

Lưu Cương nhìn cung tên thô ráp giản dị, chần chờ hỏi:

- Cái này có thể bắt được mồi sao?

Đỗ Vũ Hàm cười nói:

- Nếu không chúng ta đi thử xem?

Lưu Cương nghe vậy liền gật đầu nói:

- Có lẽ đoàn trưởng chưa ngủ trưa, tôi đi nói với anh ấy một tiếng, chúng ta ra ngoài một lát, nhưng không thể đi lâu.

Đỗ Vũ Hàm cũng vào nhà thay một bộ quần áo cũ nát, để khi vào núi sẽ không sợ bị cào rách.

Lưu Cương nói với đoàn trưởng một tiếng, sau đó liền đi ra.

Đỗ Vũ Hàm để Lưu Cương mang sọt cành liễu trên lưng, hai người nhanh chóng xuất phát.

Bây giờ đang là tháng giêng, thời tiết dần dần ấm lại, ngoại trừ cây tùng vẫn luôn xanh tươi, cây cối trong núi rụng hết lá nay đã nảy mầm. Một số động vật nhỏ cũng dần dần đi ra hoạt động.

Đỗ Vũ Hàm quan sát hướng mặt trời, nơi cản gió một chút, thấy đã có rau dại mọc ra, quá mấy ngày có thể đi đào rau dại thay đổi khẩu vị.

Hai người đi vào chỗ rừng rậm, nếu muốn gặp những động vật nhỏ như gà rừng, thỏ hoang gì đó thì phải đi vào sâu bên trong một chút, bên ngoài có hương vị của con người, nên ít khi có động vật nhỏ xuất hiện.

Mặt đất phủ đầy lá rụng dày đặc, khi chân dẫm lên liền phát ra âm thanh xào xạc, cũng rất mềm mại, có cảm giác như đang bước trên một tấm thảm dày.

Sau khi đi vào bên trong một khoảng, hai người liền thả chậm bước chân, chú ý quan sát động tĩnh chung quanh. Không bao lâu liền thấy một gà rừng với bộ lông rực rỡ đủ màu sắc, hóa ra là một con gà trống, không nhỏ a.

Ở giữa một mảnh rừng cây màu sắc đơn điệu chỉ có nhánh cây mà không có lá cây, bộ lông đầy màu sắc tươi đẹp của con gà rừng này, trông rất nổi bật.

Hai người nhìn nhau, ra hiệu im lặng cho nhau, Đỗ Vũ Hàm từ từ lấy cung ra, đặt một mũi tên lên, rồi cẩn thận nhắm chuẩn.

Một mũi tên giản dị được bắn ra, bay ‘vút; một tiếng. Lúc con gà rừng còn chưa kịp phản ứng lại, thì đã bị bắn trúng liền ngã xuống mặt đất.

Gà rừng bị một mũi tên cắm thẳng vào ngực, mang theo mũi tên giãy giụa phành phạch nửa ngày, di chuyển được thêm một khoảng chừng mười mấy mét, sau đó liền rơi xuống mặt đất, nằm bất động.

Lúc con gà rừng bị bắn trúng, Lưu Cương liền chạy qua, gà rừng vừa rơi xuống mặt đất, thì hắn đã chạy tới, một tay túm được nó.

Hắn cầm lấy gà rừng lắc lắc, kích động, quay đầu lại hét lớn với Đỗ Vũ Hàm:

- Đỗ Vũ Hàm, bắt được này. Cô thật lợi hại, con gà rừng này ít nhất cũng phải năm sáu cân.

Trong lòng Lưu Cương lại càng cao hứng, bắt được gà rừng, chứng tỏ buổi tối có thịt ăn.

Một tiểu tử như hắn, trong bụng lại thiếu nước luộc, sao có thể không thèm thịt đây, nhưng hắn có không năng lực bắt được con mồi, chỉ có thể giương mắt nhìn chằm chằm núi lớn.

Giờ thì tốt rồi, Đỗ Vũ Hàm có năng lực săn thú, cuộc sống sau này sẽ càng có hi vọng.

Trước mắt Lưu Cương giống như đang có từng chậu thịt lớn vẫy tay với hắn.

Đỗ Vũ Hàm thấy tài nghệ của mình bị giảm xuống do thân thể không theo kịp, nhưng vẫn có thể tạm chấp nhận, tiếp tục rèn luyện, theo thời gian chắc chắn có thể đạt tới trình độ tốt nhất của kiếp trước.

Đỗ Vũ Hàm nghĩ đến chuyện mấy ngày này sẽ có người tới dựng nhà vệ sinh cho bọn họ, cho dù không trả tiền công, nhưng chắc chắn phải nấu cơm, không bằng bắt thêm mấy con mồi làm đồ ăn, có thể đỡ chút lương thực.

Đỗ Vũ Hàm nói:

- Chúng ta đi nơi khác nhìn xem, anh đừng hét lên nữa, sẽ dọa con mồi chạy.

Lưu Cương vừa nghe thấy, liền vội dùng tay che miệng lại, bởi vì tay vừa cầm gà rừng nên dính đầy máu gà, lúc này che miệng đã làm máu dính trên mặt.

Đỗ Vũ Hàm nhìn mặt Lưu Cương dính máu gà như mặt mèo, muốn cười lại không dám phát ra tiếng, chỉ có thể cố gắng nhịn tiếng cười xuống, chờ về nhà rồi nói cho Lưu Cương biết thì tốt hơn.

Hai người tiếp tục đi tìm kiếm, hôm nay lại gặp may, bọn họ đã săn được thêm một con gà rừng cùng một con thỏ hoang. Thu hoạch không tồi.

Hai người đều sợ Hàn Nghĩa Tiên cần người, nên không dám ở lại lâu hơn.

Con mồi săn được đều đặt trong sọt cành liễu, phía trên thả một ít nhánh cây khô, cho dù có gặp người, bọn họ cũng không biết trong sọt có cái gì, như vậy cũng là để giữ im lặng.

Hai người nhanh chóng trở về sân nhỏ, dọc đường cũng không gặp người nào khác.

Lưu Cương đặt sọt cành liễu xuống, liền vội vàng chạy vào đông phòng, muốn chia sẻ tin tốt này cùng đoàn trưởng.

Hàn Nghĩa Tiên đang ngồi trên xe lăn đọc sách, nghe Lưu Cương chạy vào nhà, ngẩng đầu liền nhìn thấy gương mặt toàn máu của Lưu Cương, thì kinh ngạc hỏi:

- Cậu làm sao vậy, sao trên mặt đều là máu?

Lưu Cương vừa nghe, vội chạy đến chỗ chiếc gương, hô lên:

- Ai nha, Đỗ Vũ Hàm này, cũng không nói với tôi một tiếng, này chắc chắn là máu gà.

Hàn Nghĩa Tiên lại nhìn thấy cả người Lưu Cương đều là bụi bẩn, liền tò mò hỏi:

- Vừa rồi hai người làm gì? Sao lại biến cả người chật vật như vậy?

Lưu Cương vui vẻ nói với khuôn mặt toàn là máu gà:

- Vừa rồi chúng tôi vào núi săn mồi. Đỗ Vũ Hàm rất lợi hại, cô ấy làm một cây cung đơn giản, chỉ dùng cây cung kia mà bắt được con mồi. Đỗ Vũ Hàm bắn tên lại còn chuẩn, vừa rồi còn săn được hai con gà rừng cùng một con thỏ hoang a. Cô ấy nói buổi tối hầm thịt gà rừng ăn.

Hàn Nghĩa Tiên nghe vậy thì rất kinh ngạc, không nghĩ tới cô gái nhỏ này còn có chiêu thức ấy, nhưng nhìn bộ dáng gầy yếu của cô, vừa nhìn là biết hậu quả của chịu đói trong thời gian dài.

Đoán chừng là dù cô săn được mồi, nhưng chưa chắc đồ ăn đã đến miệng, liền bị người khác bá chiếm.

Lưu Cương nói:

- Đoàn trưởng, tôi đi lột da thỏ trước. Đỗ Vũ Hàm nói da thỏ mềm mại sơ chế tốt còn có thể làm quần áo, giày mũ. Cô ấy có thể làm được.

Hàn nghĩa tiên gật gật đầu nói:

- Da thỏ là thứ tốt, lột da xong, để tôi dạy cậu cách sơ chế da thỏ.

Lưu Cương vui vẻ đi rửa mặt, thu thập con thỏ.

Đỗ Vũ Hàm đi nấu nước sôi chuẩn bị nhổ lông gà rừng.

Đuôi và cánh của gà rừng có lông dài, có thể dùng làm lông mũi tên, đều bị Đỗ Vũ Hàm nhổ xuống trước.

Nước sôi, cô liền đổ vào trong chậu lớn, nhúng hai con gà rừng vào nước, lúc sau có thể nhổ sạch lông. Không thể nhúng gà vào nước sôi quá lâu, bằng không lúc nhổ lông sẽ xé cả da gà xuống.

Hai con gà đã được nhổ hết lông dài, chỉ còn dư lại một ít lông tơ nhỏ, phải từ từ làm sạch, sau đó đốt qua lửa một chút, như vậy mới có thể làm sạch lông tơ.

Hai con gà rừng, một con trống, một con mái, Đỗ Vũ Hàm trực tiếp mổ bụng làm sạch.

Trong rừng có rất nhiều cỏ và hạt, gà rừng không thiếu thức ăn nên rất béo. Trong bụng gà mái có rất nhiều trứng nhỏ, có thể hầm cùng thịt gà.