Đỗ Vũ Hàm quyết định giữa trưa làm bạch diện cùng bột ngô trộn với nhau làm bánh ngô, hầm khoai tây củ cải, xào một đĩa dấm lưu kim chi.
Nói liền làm, Đỗ Vũ Hàm ở phòng bếp bận việc.
Hàn Nghĩa Tiên ở trong phòng nghe được động tĩnh phòng bếp liền biết cô gái nhỏ phải làm cơm, liền nói với Lưu Cương:
- Cậu đi xem cô gái vừa tới xem, đi hỗ trợ nhóm lửa.
Lưu Cương đồng ý rồi chạy tới phòng bếp, nói:
- Đỗ Vũ Hàm, tôi nhóm lửa giúp cô đi?
Đỗ Vũ Hàm cười nói:
- Vậy cảm ơn Lưu đại ca, như vậy chúng ta có thể ăn cơm sớm hơn.
Lưu Cương liền ngồi xuống băng ghế nhỏ ở cạnh hố bếp, hỗ trợ nhóm lửa. Hai cái nồi cùng được đốt lửa, càng nhanh hơn.
Đỗ Vũ Hàm đã trộn bột xong, thêm nhiều bột ngô, bớt một ít bạch diện. Cô lấy thêm một ít men đã trộm từ trong không gian ra, đặt ở bên trong bánh, như vậy chưng ra, bánh ngô sẽ tương đối mềm xốp.
Vốn dĩ phải để thêm một lúc, nhưng hôm nay thời gian tương đối gấp, cũng chỉ có thể chắp vá.
Nồi nước to đã sắp sôi, đặt lồng hấp vào nồi, sau đó trực tiếp đặt bánh bột ngô vào trong lồng hấp.
Đậy nắp nồi, để Lưu Cương tiếp tục nhóm lửa, Đỗ Vũ Hàm bắt đầu làm đồ ăn. Khoai tây cùng củ cải mang đi gọt vỏ, rửa sạch sẽ, sau đó cắt thành khối.
Đỗ Vũ Hàm dùng hành thái, đem khoai tây củ cải xào qua một chút sau đó thêm nước tương, hành, gừng, rồi hầm lửa lớn. Gia vị chỉ có mấy thứ như vậy, có thể chắp vá. Trong quá trình hầm đồ ăn, cô bắt đầu nhặt cải trắng.
Lưu Cương nhìn rau xào, lại thấy mùi hương liền biết khẳng định là làm ăn ngon hơn so với hắn, về sau hắn rốt cuộc không cần vắt hết óc nấu cơm. Chủ yếu là cho dù hắn vắt hết óc cũng không làm ra một món giống đồ ăn, đoàn trưởng đều bị hắn làm cho đói đến gầy.
Rốt cuộc đã có người tới giải cứu bọn họ.
Chờ đến khi khoai tây hầm củ cải ra nồi, cải trắng chua cay cũng xuống nồi. Mùi hương cùng vị cay, làm cái mũi Lưu Cương dùng sức hít mấy cái, nuốt nước miếng, thật thơm a.
Ngay cả Hàn Nghĩa Tiên ngồi ở trong phòng đều ngửi thấy một cổ mùi hương, đã lâu không được ăn đến đồ ngon miệng, bụng Hàn Nghĩa Tiên không biết cố gắng mà kêu lộc cộc một tiếng, trong miệng cũng không tự chủ được mà ứa ra nước miếng.
Tuy hắn không phải một người trọng ăn uống, nhưng cũng không muốn ăn đồ ăn giống cơm heo mà tên tiểu tử Lưu Cương kia làm ra.
Hàn Nghĩa Tiên tràn ngập chờ mong đối với bữa cơm này, cô cả nói cô gái tên Đỗ Vũ Hàm này có trù nghệ rất tốt, hắn chờ mong biểu hiện của cô.
Có lẽ hắn giữ cô gái này ở lại là quyết định chính xác.
Đỗ Vũ Hàm để Lưu Cương đem đồ ăn đã làm tốt đến bàn cơm trong phòng khách, bánh ngô cũng có thể mở vung.
Mở nắp nồi nóng hôi hổi ra, trong nồi là bánh bột bắp hoàng kim sắc, có chút hút mắt.
Đỗ Vũ Hàm dính nước lạnh, lấy từng cái đặt ra cái mẹt. Nồi bên cạnh, mới vừa xào đồ ăn xong, trong nồi cô còn nấu một bát canh, miễn cho ăn bánh bắp bị nghẹn.
Lưu Cương bưng đồ ăn ra xong, lại chạy ra bưng bánh bắp, nhìn bánh bột bắp cùng cùng món không khác gì bột mì dẻo mà hắn chưng ra, thật sự là hoàn toàn bất đồng, hắn nuốt nuốt nước miếng, nhìn bộ dáng này, có thể là ăn rất ngon.
Trong nồi là canh nước trong, trong nhà không có trứng gà, Đỗ Vũ Hàm liền thả một ít là cải trắng, cũng coi như canh có chút màu xanh lục.
Hàn Nghĩa Tiên ở trong phòng nghe động tĩnh ở phòng khách truyền tiến, còn có mùi hương đồ ăn, liền tự mình chuyển xe lăn đi tới bàn cơm ở phòng khách, nhìn trên bàn một có một bát khoai tây hầm củ cải, một đĩa cải trắng chua cay, còn có một mẹt bánh bắp, màu sắc khá đẹp mắt, nhìn khiến cho người ta muốn ăn luôn.
Chỉ chốc lát sau, Lưu Cương liền bưng một tô canh nóng hôi hổi vào phòng, dọn xong chén đũa nói:
- Đoàn trưởng, có thể ăn cơm.
Nói liền bưng một chậu nước tới, để Hàn Nghĩa Tiên rửa tay.
Lúc này Đỗ Vũ Hàm cũng đi vào phòng khách, cởi tạp dề trên người xuống, hào phóng nói:
- Hàn đại ca, nếm thử tay nghề của tôi, không được thì tôi lại cải tiến.
Nói xong, Đỗ Vũ Hàm liền múc cho mỗi người một chén canh cải trắng.
Đỗ Vũ Hàm cùng Lưu Cương đều chờ Hàn Nghĩa Tiên động đũa trước. Hàn Nghĩa Tiên cũng không khách khí, cầm đũa bắt đầu ăn.
Miếng đầu tiên vào trong miệng, mỹ vị như nổ tung ở trong miệng, làm người ta muốn ngừng mà không được. Có thể đem những nguyên liệu đơn giản, dưới tình huống thiếu dầu, thiếu gia vị như vậy, biến thành mỹ vị, thực sự không đơn giản.
Hàn Nghĩa Tiên ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt tha thiết của cô gái nhỏ, đó là đang chờ đợi hắn bình phán.
Hàn Nghĩa Tiên đột nhiên cảm giác tâm tình rất tốt, không tiếc khích lệ nói:
- Không tồi, hương vị rất tốt.
Hàn Nghĩa Tiên liền nhìn thấy tươi cười xán lạn trên mặt cô gái nhỏ ở đối diện, giống như khích lệ của hắn là khen thưởng tốt nhất đối với cô.
Bên cạnh, Lưu Cương cũng điên cuồng gật đầu nói:
- So với tôi thì ăn ngon hơn nhiều.
Đỗ Vũ Hàm cao hứng nói:
- Ăn ngon liền ăn nhiều một chút.
Cải trắng chua cay rất được hoan nghênh, hương vị chua cay vừa phải, phi thường hợp với cơm, Hàn Nghĩa Tiên cùng Lưu Cương ăn không ít.
Đỗ Vũ Hàm chưng bánh bắp, mềm xốp lại mang theo một vị ngọt nhàn nhạt, hòa cùng mùi hương bột bắp, ăn rất ngon.
Mỹ vị hợp lại, làm Hàn Nghĩa Tiên cùng Lưu Cương, mỗi người đều ăn vài cái bánh bắp.
Lưu Cương là một thanh niên đang trong độ tuổi phát triển, cho nên rất có sức ăn, hơn nữa Đỗ Vũ Hàm làm cơm ăn rất ngon, làm lượng cơm Lưu Cương ăn lại tăng lớn hơn một ít, bữa cơm hôm nay có hắn ở đây, một chút cũng không thừa, ngay cả canh cũng bị Lưu Cương uống sạch.
Chầu cơm này, Hàn Nghĩa Tiên ăn rất ngon, ngoại trừ không dám uống nhiều canh, thì ăn thực no.
Trong tình huống đã rất lâu không được ăn ngon, mà có một bữa ăn mỹ vị cũng là loại hạnh phúc, buổi chiều Hàn Nghĩa Tiên tâm tình hơn rất nhiều.
Đỗ Vũ Hàm nấu cơm, Lưu Cương liền cướp việc rửa chén thu thập phòng bếp. Hắn cùng Đỗ Vũ Hàm đã ước định tốt, về sau cơm do Đỗ Vũ Hàm làm, cái khác đều để hắn làm.
Thu thập xong, lúc sau Lưu Cương đỡ Hàn Nghĩa Tiên lên trên giường đất ngủ trưa, thân thể Hàn Nghĩa Tiên còn chưa hoàn toàn khôi phục, ngoại trừ tàn tật hai chân, trên người hắn còn có vết thương khác. Tuy ngoại thương đã khỏi hẳn, nhưng bị thương bên trong không ít, thân thể hao tổn, cũng cần thời gian dưỡng bệnh dài.
Hàn Tú Cầm là chủ nhiệm khoa ngoại bệnh viện quân khu tỉnh D, bà biết thân thể cháu trai cần hảo hảo tĩnh dưỡng, bằng không sẽ ảnh hưởng đến tính mạng, cho nên mới vội vã tìm một người chiếu cố cháu trai.
Lính cần vụ Lưu Cương dù sao cũng là đàn ông, không có cẩn thận chiếu cố người như phụ nữ.
Buổi sáng bà nghe xong kiến nghị thiết kế phòng vệ sinh của Đỗ Vũ Hàm, bà càng thêm khẳng định cách làm của mình là đúng. Đỗ Vũ Hàm mới tới đã phát hiện một vấn đề.
Lấy hiểu biết của Hàn Tú Cầm đối với cháu trai, đi WC còn cần người hỗ trợ, cháu trai khẳng định sẽ khống chế bản thân ăn uống, thời gian dài sẽ không tốt đối với thân thể. Huống chi cháu trai còn cần một ít thuốc uống để bồi bổ thân thể.
Hàn Tú Cầm đến bệnh viện, sau đó liền gọi điện thoại nói chuyện thiết kế phòng vệ sinh cùng Viên Phượng Sơn.
- Lão Viên, tôi tìm cô gái này không tồi đi? Chuyện chúng ta chưa nghĩ đến, mà người ta vừa tới đã nghĩ ra. Thận trọng không nói, cũng thiệt tình suy nghĩ vì nghĩa tiên.
Viên Phượng Sơn càng thêm cảm thấy hứng thú về cô gái tên Đỗ Vũ Hàm này, đáp:
- Được, một lát tôi sẽ tìm người chuẩn, hai ngày này cho người xây dựng nhà vệ sinh cho nghĩa tiên. Nhiều người thì một ngày là có thể xong rồi. Sau đó lại để khải lương cùng khải văn đều đi hỗ trợ. Chúng ta cũng xây một cái, về sau nếu nghĩa tiên sinh hoạt ở chỗ này, này cũng để hắn ở thoải mái một chút.
Hàn Tú Cầm cao hứng nói:
- Được, vậy anh liền nhìn mà làm đi.