Chương 15: Khai hoang hội (kết): Quyết định của bá tước.

“ Thật ra ! Để cho thiếu chủ đến học viện hoàng gia học tập không hẳn là việc xấu ! ”

Giọng nói hiền từ của một lão giả mang phong thái lịch lãm vang lên lúc cuộc họp sắp sửa biến thành ẩu đả.

Âm thanh không lớn nhưng lại đủ lực xuyên thấu khiến cơn ồn ào lắng lại. Khi các gia chủ nhìn đến người vừa bước vào phòng thì lập tức nghiêm chỉnh hẳn lên.

“ Thầy! Sao người lại đến rồi ? ” Bá tước đứng lên chào hỏi.

Lão giả là một người rất có danh vọng trong giới quý tộc đồ đằng, ông thuộc thế hệ trưởng bối của nhà Sepia Owl, một gia tộc tùy tùng lâu đời của nhà Warboar, chính là loại gia tộc không nhận sắc phong hoàng gia nhưng thực lực tương đương một nhà công tước.

Dù không phải gia chủ nhưng tiếng nói của lão rất được tôn trọng trong giới quý tộc đồ đằng. Dù sao thì bao gồm cả bá tước, ông là thầy dạy vỡ lòng cho quá nửa những người đang có mặt tại đây.

“ Ông chú ! Mời ngài ngồi ở đây !” – Gia chủ Sepia Owl vội đứng dậy nhường chỗ.

“ Không cần phải bận tâm đến ta như vậy ! Cháu cũng đã là một gia chủ rồi. À… Vui lòng giúp ta phát thứ này cho mọi người ! ” Lão giả đưa ra một xấp tài liệu.

Tất cả nhanh chóng chuyền cho nhau mỗi người một tờ rồi đọc lướt qua nội dung.

Thế rồi, bọn họ lập tức bị thu hút, chăm chú đọc đi đọc lại phương trình không tính là dài viết trên đó. Là những người đại diện cho đồ đằng hệ thống đương đại, nội dung của tài liệu này không khác gì một quả bom oanh tạc.

Chờ cho mọi người bình tĩnh lại sau rung động, lão nhân mới khẽ đẩy chiếc kính gọng vàng vàng của mình lên chậm rãi nói.

“Đây là phương trình thiếu chủ tìm ra, một công thức tính toán tương đối mức độ đau đớn của nghi thức khắc ấn ứng với từng trường hợp cụ thể.

Mặc dù công thức này chỉ sử dụng những phép toán cơ bản nên hơi dài dòng, ta sẽ rút gọn lại sau. Nhưng đa phần những người ở đây đều ưa thích dùng cơ bắp để suy nghĩ nên có lẽ viết như vậy càng dễ hiểu đúng không ?

Ồ !... Chẳng lẽ cậu ấy đã tính luôn đến trường hợp này à ?

Bỏ qua vấn đề đó đi! Chắc ta không cần nói thêm về giá trị của phương trình này chứ nhỉ ?”

-----------------

Dĩ nhiên không cần nói thêm, những người không nhận ra giá trị to lớn của nó căn bản không có tư cách bước vào cuộc họp này.

Công thức mà Abyss tìm ra, nếu thật sự được chứng thực, hoàn toàn có thể nâng cao tỉ lệ khiêu chiến thành công trong nghi lễ chúc phúc.

Nếu đúng như vậy, đây không khác nào một bước nhảy vọt cho hệ thống lực lượng vốn đã trì trệ quá lâu như đồ đằng.

“ Để có thể tạo nên bước tiến nhìn thấy được cho đồ đằng hệ thống, ít nhất cần một thiên tài ngàn năm có một ” , tất cả không tự chủ nghĩ về câu nói trên.

Thật ra, bản thân bọn họ thấy câu trên ước lượng còn thiếu mấy cái số không.

Thiên tài không dám nói, nhưng những người đang có mặt tại đây đều xem như tinh anh trong giới Totemer. Ai khi còn trẻ không có chút mộng tưởng để lại dấu ấn của mình trên con đường phát triển của đồ đằng hệ thống.

Chỉ là hiện thực quá tàn khốc.

Thậm chí, dù là thiên tài ngàn năm có một thì không phải ai cũng thích hợp tạo nên bước phát triển cho cả một hệ thống.

Thế hệ bọn họ có một ví dụ điển hình, ông ta đúng là kỳ tài ngàn năm một thuở, nhưng chỉ trên phương diện tu hành mà thôi, chính xác là cái loại chỉ có thể mập lên một mình.

Trông chờ vào cái kiểu giảng dạy “ Ngươi cứ nghe theo trực giác giống như ta là được ! ” của ông ta có thể truyền đạt lại cho người bình thường căn bản là điều viễn vông.

Dù có muốn học tập theo ông ta, ngươi cũng sẽ phát hiện kinh nghiệm của quái vật là không có bất kỳ giá trị tham khảo nào đối với con người.

“ Ê Ê … Mấy người nhìn ta với ánh mắt như vậy là có ý gì hả ? ” Bá tước tức giận quát.

------------------

Đợi cho mọi người một lần nữa ổn định lại, lão nhân lên tiếng.

“ Các vị ! Với tư cách một giáo viên, lão xin nêu một chút ý nghĩ của mình!

Với thiếu chủ, phương Nam này quá nhỏ. Nói thô tục một chút, qua mấy năm, toàn bộ người cùng thế hệ ở đây đều không đủ cho cậu ấy đánh.

Abyss thiếu gia cần một vũ đài, càng lớn càng tốt. ”

Đoạn, ông nhìn về phe vì suy nghĩ cho tình hình vương quốc mà ủng hộ việc để Abyss đến học viện.

“ Lịch sử nhà Warboar gắn liền với đất nước này, quan tâm đến vận mệnh vương quốc cũng là một cách suy nghĩ vì lợi ích của chúng ta, điều này không sai !

Tuy nhiên, mọi người đôi lúc phải tự mình ngẫm lại, cốt lõi chân chính của nhà Warboar là gì ?

Là lãnh thổ ? Là địa vị ? Hay là quyền lực ? Những ai thật sự nghĩ như vậy, sao này cũng đừng xưng là học trò của ta ! ”

Giọng lão giả trở nên sắc bén.

“ Nên nhớ, trước tất thảy, chúng ta là tùy tùng của nhà Warboar. Đây là tiền đề cho toàn bộ những gì chúng ta có.

Thứ một tùy tùng phục vụ là chủ nhân của họ, không phải là tài sản vị chủ nhân đó sở hữu. ”

Lời nhắc nhở nghiêm khắc khiến phân nửa những người trong hội nghị đỏ mặt cúi đầu.

Phe bên kia chưa kịp hả hê thì đã chột dạ khi lần này lão nhân lại nhìn về phía họ, khiến một đám đại nhân vật cảm giác như trở về lớp học vỡ lòng lúc còn nhỏ.

Lần này, nét mặt lão giả hòa hoãn nhiều.

“ Là tấm khiên bảo vệ an toàn cho chủ nhân là một trong những chức trách cơ bản nhất của tùy tùng.

Vấn đề là chúng ta phải dùng toàn lực để thực hiện nó trong bất kỳ hoàn cảnh nào, bất kể khó khăn ra sao. Chứ không phải khăng khăng kéo chủ nhân của mình vào một phạm vi an toàn để dễ dàng bảo vệ.

Quả thật, việc đưa thiếu chủ đến học viện tồn tại phong hiểm rất lớn. Nhưng vậy thì như thế nào ? Các ngươi là không tự tin ? Hay là ngại phiền phức ? ”

Lần này đến phe phản đối đưa Abyss đến học viện nghẹn lời.

Sau vài giây ngắn ngủi, kẻ cứng đầu nhất trong đám là gia chủ Rock Horn lại là người đầu tiên thay đổi suy nghĩ. Gã đập mạnh bàn nói.

“ Được lắm! Cảm ơn thầy đã nhắc nhở.

Chỉ là một cái học viện hoàng gia, có gì phải sợ! Ngày nào chúng ta còn sống, đừng nói là kinh thành, thiếu chủ có muốn đi ma giới du học chúng ta cũng có thể chiếu cố. ”

Rốt cuộc, hội nghị lần này đã có được tiếng nói chung.

-----------------------

Bá tước Warboar vui vẻ đứng dậy.

“ Cuộc họp lần này kết thúc tại đây đi ! Mọi người vất vả rồi, mời đến khu đãi khách nghỉ ngơi cho tốt, tối ngay chúng ta cùng say một trận.

Ha ha ! Giờ ta phải về chơi với con đây. ”

Lão giả bỗng bước lên nói.

“ Về chuyện này… Lãnh chúa đại nhân, thật ra ta vốn đến đây là để báo với ngài, thiếu chủ lại trốn đi rồi ! ”

…~…~…

“ Cái gì ? Không phải gần đây thằng bé đã chịu ngoan ngoãn ở nhà rồi sao ? Mà lần này nó trốn đi đâu vậy thầy ? ”

“ Nếu lão phu không nhầm thì lúc này chắc cậu ấy đang ở rìa ngoài Dạ Lâm. ”

“ Á ĐÙ !!! ” – Nguyên một đám đại nhân vật không nhịn được văng tục.

“ Thầy ! Sao người không ngăn Aby lại ? Có là rìa ngoài đi chăng nữa thì Dạ Lâm không phải chỗ để đùa đâu ! Không được, ta phải đi tìm thằng bé ! ”

Lão thầy giáo cười tủm tỉm.

“ Lãnh chúa yên tâm! An toàn của thiếu chủ không thành vấn đề. Dù sao, ở bìa Dạ Lâm cũng có một lão gác rừng vì đoạn thời gian này thiếu chủ không đến thăm mà cứ rầu rĩ mãi. ”

------------------

“ Ắt xì ! Ai nhắc gì đến ca à ? ” – Abyss bỏ xuống chiếc đùi thỏ nướng gãi gãi mũi.

“ Thôi kệ ! Kiểm lâm gia gia đi tuần rồi, tranh thủ thời gian nghiên cứu kỹ năng mới thôi ! ”

--------------------