Chương 28: Chương 28: Mỗi phe một ý

Cô bé Tsunade trực tiếp kéo tay Uchiha tiến thẳng tới quán bánh socola lớn nhất trong làng. Thực tế mà nói Tsunade vô cùng háo đồ ngọt. Uchiha lắc lắc đầu không nghĩ ra tại sao Tsunade ăn nhiều như vậy mà thể hình cũng không tăng thêm một chút nào cả. Khóe miệng Uchiha hơi nhếch lên, hắn trực tiếp đi bên cạnh Tsunade cũng không nói gì.

Lúc này hai cậu bé một tóc đen với làn da trắng giống như bạch tạng, con người hẹp dài đi cùng với một cậu bé có mái tóc màu trắng. Cậu bé có mái tóc màu trắng lớn tiếng nói: “Orochimaru, chúng ta hãy cùng đi tắm suối nước nóng cùng nhau thế nào. Tôi sẽ chỉ cho cậu mấy vụ vô cùng hay!”

“Hừ...” Hai tay Orochimaru khoanh lại trước ngực. Hắn lẳng lặng cười nhẹ lên tiếng nói: “Thật sự nhàm chán. Tôi sẽ về nhà nghiên cứu mấy loại nhẫn thuật mới. Tôi không có thời gian rảnh rang như cậu, Jiraiya”

Jiraiya có vài phần tức giận tuy nhiên lần này cậu bé khoanh tay ra sau ót, cậu bé cười mang theo vài phần trâm trọc: “Cậu tẻ nhạt thật đấy. Cậu so với cái tên Uchiha kia còn chán hơn rất nhiều. Thật tẻ nhạt a.”

Khóe miệng Orochimaru nhếch lên, hắn cười mang theo vài phần coi thường nhìn về phía Jiraiya hắn mở miệng đáp lại: “Jiraiya, mình hiểu cậu vẫn chưa trải qua cơn sốc vụ việc lần trước.”

“Nói gì hả?” Hai hàm răng Jiraiya cắn chặt lại, nắm đấm hướng về Orochimaru. Bộ mặt của cậu bé trong lúc này có vẻ vô cùng tức giận.

“Di” Orochimaru ngạc nhiên nhìn về phía trước. Ánh mắt của hắn mang theo vài phần nghi vấn. Jiraiya nghe được Orochimaru nói như vậy thì kinh ngạc nhìn về phía trước. Trong này không nghĩ tới ở quán cửa hàng socola mới mở, cô bé Tsunade trực tiếp ôm lấy cánh tay Uchiha. Ngón tay liên tục chỉ chỏ khắp nơi.

Jiraiya trong lúc này biến đổi thành giận dữ, hắn mở miệng mắng: “Khốn kiếp! Không nghĩ tới chúng ta làm việc mệt nhọc như vậy mà hai người họ dám ở đây hẹn hò tình tứ”

Hai tay Orochimaru khoanh tay, hắn nhẹ nhàng mở miệng nói: “Hừ...” Ngay sau đó Orochimaru cũng không có tiếp tục nói chuyện để mặc Jiraiya đi về phía trước. Hai chân Jiraiya trực tiếp tiến hành kiểu bước đi Sumo hướng về phía hai người đi tới.

Tại trong căn phòng khá lớn, mỗi một người đều mặc một thân quần áo có kí hiệu chiếc quạt ở phía sau lưng. Đây là gia huy đặc biệt của gia tộc Uchiha. Trong phòng ánh sáng lờ mờ do mấy cây đèn cầy phát ra. Nó được châm dầu phát ra ánh sáng le lói.

Ở phía sau lưng của người chủ vị tộc trưởng Uchiha có một tảng đá có những ký hiệu khá là kỳ lạ. Dọc hai hàng hai bên bao gồm khá nhiều các tộc nhân khác đang ngồi ở bên cạnh. Người nào cũng có vẻ mặt cực kỳ âm trầm.

Một người nam nhân trung tuổi hướng vè phía lão già thứ hai ở gần tộc trưởng tộc Uchiha nói: “Tam trưởng lão, ngài chẳng lẽ không có cách nào hay sao? Senju Uchiha là cháu ngoại của ngài. Theo bối phận của ngài thì thằng nhóc phải gọi ngài một tiếng ông ngoại!”

Trên mặt vị tam trưởng lão tộc Uchiha xuất hiện nụ cười khổ. Hắn nhìn về phía đám tộc nhân này của mình sau đó lên tiếng nói: “Bây giờ ta có cách gì. Không phải trước đó chính các ngươi mệnh lệnh ta dùng việc trục xuất con bé khỏi ra tộc làm uy hiếp nó hay sao? Giờ thì tốt rồi. Đến bây giờ các ngươi lại đến chất vấn ta. Đây là có ý gì hả?” Vẻ mặt của vị tam trưởng lão trông có vẻ cực kỳ bất thiện nhìn về phía đám người cùng tộc.

Một lão nhân lớn tuổi nhất trong đoàn người vội vã ho khan để xua tan đi cái không khí lúng túng này. Hắn nhìn về phía đám người kia mà mở miệng nói: “Các ngươi hãy nghe xem tộc trưởng nói gì đừng có ở đó mà cái nhau. Thật không ra cái thể thống gì cả!” Lão già quắc mắt nhìn về phía đám người ở đây.

Toàn bộ đám người ở đây đều nhìn về phía vị tộc trưởng đánh kính. Họ hiển nhiên muốn biết suy nghĩ của vị tộc trưởng này. Vị tộc trưởng đút hai tay vào ống tay áo, hai mắt nhắm nghiền hiển nhiên hắn đang ra sức suy nghĩ xem việc này đến cùng phải làm như thế nào cho phải.

Lần này Uchiha mở ra Sharingan ba câu ngọc hoàn toàn trấn động mấy lão già này. Thiên phú của Uchiha hoàn toàn cực kỳ cao. Bất kể lượng chakra so sánh với gia tộc Uchiha đều mạnh mẽ hơn nhiều. Nói đúng hơn hắn mang theo sự mạnh mẽ chakra của gia tộc Senju đồng thời lại mang sức mạnh sharingan của gia tộc Uchiha. Bất kể nói thế nào thì Senju Uchiha hiển nhiên có sức mạnh vượt trồi so với hai tộc nhân Senju hoặc Uchiha.

Một lão già trong đoàn người mở miệng nói: “Lão phu đã dùng sharingan quan sát thân thể của hắn. Lượng chakra phải nói khủng khiếp. Lượng chakra của thằng nhóc này sợ rằng không kém người của gia tộc Uzumaki chút nào. À cũng phải, tên ngóc này có một phần tư huyết mạch gia tộc Uzumaki kia mà. Không nghĩ từng ấy tuổi nó còn mở ra sharingan ba câu ngọc.” Con ngươi hắn xuất hiện màu đỏ và ba câu ngọc màu đen quét về phía vị trí tộc trưởng. Hắn mở miệng nói: “Tộc trưởng, ngài nên quyết định sáng suốt lúc này”

Đôi mắt vị tộc trưởng Uchiha mở ra, hắn lên tiếng nói: “Cũng không dễ dàng như vậy. Tên cáo già ấy thật sự chơi lớn. Không nghĩ tới hắn lại dùng con gái mà hắn coi như bảo bối gắn chặt với tên tiểu tử kia. Xem ra hắn bỏ ra vốn rất lớn đây”

Lão già lớn tuổi nhất cũng là đại trưởng lão trong tộc Uchiha. Đôi mắt hắn nheo lại nhìn về phía tộc trưởng tộc Uchiha hỏi: “Tộc trưởng, vậy theo ngài chúng ta phải làm sao?”

Một người nam nhân tầm trung tuổi, hai hàm răng hắn cắn lại, bàn tay nắm chặt. Hắn mở miệng nói: “Nếu như chúng ta không giữ được sharingan vậy thì trực tiếp đem nó lấy về là được.”

Một người nam nhân trung tuổi khác có khuôn mặt hơi nhọn nhìn về phía người nam nhân trung tuổi nói: “Đâu có dễ dàng như vậy!” Người nam nhân trung tuổi này nhăn mặt tiếp tục nói: “Không nói đến việc thằng nhóc là một thiên tài bất kể thân phận thì nó vốn là học trò của Hokage đệ nhất, Hokage đệ tam chắc chắn sẽ không ngồi yên bất kể. Riêng sau khi hắn đã trở thành con rể của tộc trưởng Senju, ngươi nghĩ hắn sẽ để yên cho chúng ta lấy đi cặp mắt hay sao?”

Người nam nhân bị phản bác như vậy thì có vài phần hơi giận, bàn tay hắn nắm lại đập xầm xuống đất. Vẻ mặt của hắn mang theo vẻ phẫn hận, hắn nói: “Như vậy sao được. Sharingan vốn chỉ thuộc về duy nhất tộc Uchiha chúng ta. Chúng ta tuyệt đối sẽ không để gia tộc khác lấy được Sharingan. Sharingan chính là vinh dự của gia tộc Uchiha chúng ta. Nếu như không thu hồi được vậy sao không trực tiếp đem hắn giết chết đi. Giết chết hắn là xong truyện!”

“Hừ...” Người nam nhân trung tuổi có mặt hơi nhọn cười lạnh nhìn về phía người vừa phát biểu như vậy thì vẻ mặt hắn chuyển thành khinh thường, hắn nói: “Ngươi nói nghe dễ nhỉ? Tên nhóc đó mở ra Sharingan có thực lực tối thiểu đạt đến đặc biệt Jounin có khi là Jounin. Chúng ta nếu dễ giết chết hắn như vậy thì đã không ngồi nơi này”

“Im lặng!” Giọng của vị tộc trưởng Uchiha vang lên. Hắn quét về phía đám người ở đây một chút. Ngay sau đó hắn suy nghĩ một chút nói: “Trước hết tạm thời chúng ta toàn bộ tập trung vào việc lung lạc hắn. Nếu như hắn không có lung lạc được thì chúng ta cũng không cần xen vào. Một tên nhóc mới mười tuổi đã thể hiện ra thiên phú như vậy, các ngươi nghĩ gia tộc Hyuuga cùng với đám người trong gia tộc Senju liệu để yên chuyện này hay sao?”

“Vậy tộc trưởng chúng ta cần làm gì?” Một số người trong gia tộc không nhịn được mở miệng hỏi.

Vị tộc trưởng quan sát về phía đám người kia mà nói: “Không làm gì cả. Chúng ta cứ tập trung tìm cách lung lạc hắn là được. Nếu như lung lạc thành công hắn thì chúng ta sẽ cho người bảo vệ hắn. Nếu không lung lạc thành công thì chúng ta chỉ cần ngồi ngoài xem việc vui mà thôi!”

Trong gia tộc Senju, một căn phòng nhỏ lờ mờ phát ra ánh sáng...

Một đám lão già tập trung ở vị trí này mà lão già cầm đầu có vẻ cực kỳ quen thuộc. Người này không phai khác chính là vị đại trưởng lão đáng kính của tộc Senju. Một lão già trong nhóm mở miệng nói: “Đại trưởng lão, chúng ta phải làm sao đây? Ta vừa nhận được tin phu nhân Mito giao cho thằng nhóc con ấy thuật Phi Lôi Thần Thuật của ngài Tobirama!”

Một người trong đám người cũng hốt hoảng lên tiếng nói: “Chúng ta phải làm gì đó thật nhanh. Nếu như để cho hắn lớn đồng thời để cho hắn biết được chính chúng ta là người giết chết tam trưởng lão. Hắn chắc chắn sẽ không để yên cho chúng ta!”

Trong mắt lão già đại trưởng lão phát ra âm trầm, hắn lạnh lùng mở miệng nói: “Không nghĩ tới tộc trưởng lại đi nước cờ này. Thật sự ta không nghĩ tới đấy. Hắn chẳng lẽ không sợ tên nhóc con kia chết non hay sao? Kỳ quái! Trong này nhất định có kỳ quái. Chẳng lẽ hắn đã chuẩn bị sẵn điều gì?”

Đảo qua con người về phía mấy lão già, vị đại trưởng lão khe khẽ thở dài nói: “Các ngươi không cần quá lo lắng. Phi Lôi Thần Thuật không có dễ dàng như vậy. Người chúng ta cài ở gia trạch truyền tin tới, thằng nhóc đó muốn đi tới Kim Quốc. Thời gian đó là thời gian chúng ta động thủ tốt nhất.”

Một người trong đám người lại lên tiếng hỏi: “Đại trưởng lão, liệu đây có phải là một cái bẫy hay không?”

Lão già trầm ngâm một chút sau đó lắc lắc đầu nói: “Dù có phải bẫy hay không bẫy thì chúng ta vẫn phải tiêu diệt đám người này. Hơn nữa, ta đã đưa thông tin này cho tộc trưởng Hyuuga. Ta tin chắc đám người gia tộc Hyuuga đối với việc này cũng rất có hứng thú.”

Gia trạch tộc Hyuuga...

Một đám người với con ngươi màu trắng đục không tròng đều ngồi với nhau tại trong căn phòng lớn. Phía trung quanh đều là cửa giấy và được bày biện khá là sang trọng. Một người trong số đám người mở miệng nói: “Tộc trưởng, ngươi xem việc này có phải hay không là giả?”

Tộc trưởng tộc Hyuuga nhăn mày nói: “Bất kể là giả còn là thật, chúng ta nhất định phải thử. Chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này. Một kẻ có tiềm lực như vậy, mới mười tuổi đã mở ra sharingan ba cậu ngọc, chúng ta phải đem hắn giết chết từ trong trứng nước. Tuyệt không để một kẻ như thế lớn nhanh.”

Một nam nhân trung tuổi trong nhóm tò mò hỏi: “Vậy tộc trưởng nếu như làm như vậy có phải hay không quá nguy hiểm. Nếu như việc này để Hokage đệ tam biết chúng ta tuyệt đối sẽ gặp rắc rối. Dù gì thì hắn cũng là đệ tử của Hokage đệ nhất!”

Nhẹ nhàng lắc đầu, nam nhân trung tuổi mở miệng nói: “Không cần quan tâm. Chúng ta có thể đem việc này thông báo cho bốn đại quốc khác được kia mà.”

Trong một căn nhà gồ tối và ảm đạm. Trên bếp lửa nhỏ có chứa một cái ấm nho nhỏ để lên trên đó. Người nam nhân ngoài ba mươi cầm lấy chiếc ấm nhỏ khi nó bắt đầu sôi lên đem ấm nhỏ đổ vào hai ly trà đặt ở trước mặt hắn. Trên mặt hắn có một vết sẹo hình chữ X ở dưới cằm. Vị trí khá là bắt mắt khiến cho khuôn mặt của hắn dễ dàng để cho người khác nhớ. Hắn mặc một thân áo khoác màu xanh cùng với bộ áo trong màu trắng.

Đôi mắt hơi nheo lại nhìn về phía người nam nhân cũng hơn ba mươi ngồi ở phía trước mặt. Hắn mở miệng hỏi: “Hiruzen, ngươi định tính toán thế nào với Senju Uchiha?”

Con ngươi người nam nhân tên Hiruzen này lóe qua một tia ánh sáng. Khuôn mặt của hắn xuất vẻ trầm tư, hắn khe khẽ thở dài một hơi. Trong lúc đó sau khi thở dài thì thì Hiruzen trực tiếp vươn tay ra cầm lấy chén trà nhẹ nhàng thổi một hơi sau đó nhấp một ngụm. Người nam nhân đối mặt với Hiruzen vẫn bình thản như thường.

Sau khi nhấp xong ngụm trà thì Hiruzen mở miệng đáp lại: “Danzou, hà... ta không nghĩ tới hắn còn nhỏ như vậy đã mở ra ba câu ngọc!”

Đôi mắt Danzou nheo lại nhìn về phía Hiruzen. Hắn trong lúc này ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Hiruzen, ngươi phải biết dòng máu gia tộc Uchiha là dòng máu bị nguyền rủa. Thằng bé rất có thể trở thành một Uchiha Madara thứ hai. Thằng nhóc này tỏ ra thông minh vượt mức so với đứa trẻ mười tuổi bình thường. Hơn nữa, nó lại biết ẩn dấu sâu như vậy. Ngươi nên cẩn trọng một chút thì hơn, Hokage đệ tam!” Danzou cố gắng kéo dài chữ Hokage đệ tam để cảnh báo Hiruzen.

Hơi cúi đầu lại thở dài một chút, Hiruzen ngẩng đầu nhìn về phía Danzou, hắn mở miệng phản bác: “Danzou, ta không nghĩ vậy. Mặc dù tại buổi lễ, thằng bé tỏ ra vô cùng không tốt nhưng chúng ta không thể vì thế mà loại bỏ hắn được. Tại làng Lá, thằng nhóc có quá nhiều mối quan hệ. Dù nó rất thông minh nhưng nó vẫn chỉ lên mười mà thôi. Ngươi đã suy nghĩ quá nhiều. Ta không nghĩ ngài Hokage đệ nhất nhìn lầm người. Thằng bé đúng là có nhiều mặt tiêu cực nhưng nó đối với cha mẹ cực kỳ hiếu thuận, ngoài ra nó cực kỳ yêu thích Tsunade. Hiện nay nó còn trở thành con rể của tộc Senju. Chúng ta không có lý do động hắn.”

Danzou cảm giác được có chút khinh bỉ trong lòng. Tộc trưởng Senju sau khi hai vị Hokage qua đời thì hắn vốn khó khống chế cực diện trong gia tộc. Lần này lựa chọn Uchiha rõ ràng muốn tăng cường quyền lực của mình. Mấy lão già, lão nào cũng chơi bộ dạng chính trị, Danzou chơi nhiều năm chính trị còn không rõ trong lòng mấy lão cáo già này nghĩ cái gì? Hắn bị mù cũng đoán ra được mục đích của mấy lão cáo già này.

Khẽ nhìn ra ngoài thấy một mảnh trời trong xanh, Danzou lên tiếng nói: “Hiruzen, về việc này ta cũng không sẽ không nhiều lời. Dù ngươi không ra tay thì sao chứ? Ta tin chắc gia tộc Hyuuga, gia tộc Uchiha có khi là người trong thành viên gia tộc Senju cũng tuyệt không để yên chuyện này. Ngươi vì một thằng nhóc khiến cho ba gia tộc bất hòa như vậy có đáng hay không? Đừng nói với ta ngươi không biết thằng bé muốn rời làng đi Kim Quốc. Đến lúc đó sợ rằng đám người kia nhất định sẽ ra tay.”

Đôi mắt Hiruzen nhíu lại, hắn nhìn về phía Danzou có vài phần khó chịu. Danzou lại tiếp tục nói: “Nếu ngươi đã có tính toán ngồi nhìn xem mọi việc vậy ta cũng không tiện xen vào. Tuy nhiên nếu như thằng bé bộc lộ đối với làng Lá bất mãn vậy thì đừng trách ta...”

Hiruzen nhìn thẳng về phía Danzou nói: “Danzou, ngươi đối với gia tộc Uchiha có quá nhiều thành kiến rồi!”

Danzou nhẹ nhàng lắc đầu, hắn bình thản đáp lại: “Không phải ta quá thành kiến mà là ngươi quá mềm yếu thôi Hiruzen!”

“Các người các ngươi làm cái gì thế hả?” Một cậu bé đứng hai chân tạo thành tế trung bình tấn. Vẻ mặt của cậu bé trong lúc này trở nên cực kỳ tức giận. Ngón tay chỉ thẳng về phía đôi nam nữ hơn mười tuổi đang đứng ở trong một quan chuyên bán bánh kẹo socola.

Cậu bé tóc đen hơn mười tuổi, khuôn mặt đẹp trai nhìn về phía âm thanh phát ra. Cô bé tóc vàng xinh xắn cũng theo bản năng nhìn sang. Cậu bé tóc đen tò mò thở ra một hơi, hắn cười nói: “Jiraiya, thế nào? Không phải đi làm nhiệm vụ với Orochimaru hay sao? Nga, cả Orochimaru nữa!”

Hai hàm răng Jiraiya nghiến lại, ngón tay chỉ thằng về phía Uchiha nói: “Không kiếp! Trong khi chúng ta bận đi làm nhiệm vụ thì cả hai người xin nghỉ để ở đây nói yêu đương. Chết tiệt...”

Bàn tay Uchiha đưa lên, hắn cười khổ lên tiếng nói: “Được rồi, thực sự thì trong mấy tháng này, mình quả thực có việc bận. Jiraiya đừng để ý đến đây đi, muốn ăn loại socola nào thì để tùy cậu chọn. Thế nào?”

Jiraiya mở miệng phản bác nói: “Khốn kiếp, đừng cho rằng ta là trẻ con dùng kẹo socola đến dụ dỗ.”

“Nói gì thế hả đầu đất kia?” Trên mặt Tsunade xuất hiện vẻ không vui. Nàng không nghĩ đến được khi mình ở bên cạnh Uchiha thế này lại gặp phải kẻ ngáng đường. Tsunade trực tiếp ôm lấy cánh tay Uchiha, nàng khó chịu mở miệng nói: “Uchiha, chúng ta đên sòng bạc đi. Chúng ta đã lâu không đến đó rồi!” Nói đến đây cô bé Tsunade trực tiếp nhìn về phía Uchiha mà rạng rỡ nở nụ cười rực rỡ như mặt trời.

Lời nói Tsunade khiến cho Uchiha tràn đầy mồ hôi. Một khi hắn tới nơi đó thì chắc chắn toàn bộ sản nghiệp của mình sẽ tiêu tùng không còn chút gì. May mắn là mỗi lần cô nàng này đi tới đó thì hắn sẽ một lần quay lại đó gỡ lại tiền nếu không thì hắn không có cách nào có đủ tiền để sử dụng cả. Sợ rằng ngày ngày ăn ramen trừ bữa.

“Này, hai người có nghe tới ta nói không thể hả?” Jiraiya với vẻ mặt cực kỳ tức giận chỉ thẳng về phía hai người.

Bàn tay Uchiha trực tiếp đưa lên, hắn cười khổ mở miệng nói: “Được rồi, Jiraiya, chuyện này tới đây thôi! Mình đang định tìm cậu một chút, mình muốn nghiên cứu một loại nhẫn thuật mới. Cậu có hứng thú hay không?” Hiện giờ trong lòng Uchiha xuất hiện nụ cười cực kỳ xấu xa.

Nghe được lời này thì con mắt Jiraiya sáng lên, cậu bé cực kỳ mừng rỡ hỏi: “Uchiha, cậu muốn dạy cho mình nhẫn thuật mới hả. Tuyệt quá!” Cậu bé trực tiếp nhảy nên, nắm tay nắm đấm chỉ thẳng lên trời.

Orochimaru tò mò tiến tới. Đôi mắt giống như đôi mắt rắn nhìn về phía Uchiha. Cậu bé tò mò hỏi: “Uchiha, cậu lại học được nhẫn thuật gì mới sao?”

Đầu Uchiha nhẹ nhàng gật xuống, hắn cười nói: “Một loại nhẫn thuật mới cực kỳ độc đáo nhưng chưa thành công. Nếu như thành công thì cực kỳ tuyệt!”

Bàn tay Jiraiya nắm lại, cậu bé mừng rỡ vì loại nhẫn thuật này không ngờ lại là Hỏa Độn. Vẻ mặt vui mừng, cậu bé lên tiếng nói: “Được rồi, chúng ta còn chờ gì nữa?”