Chương 83: Tửu quán

dù sao vương hạo là người có ơn tất báo , sao không tiện thể lần này ra ngoài để giải quyết triệt để một lần .

Lăng ngọc thanh cũng hiểu ra ý trong câu nói của vương hạo , tâm trí nàng bắt đầu rơi vào hồi ức về những kí ức buồn , không chút do dự , " Ma giáo , cơ quan môn và ngũ độc môn "

" Một trong hai lão nhân mà ngươi đã giết ở trên sông chính là người của Hoắc khứ nguyên , cơ quan môn thì có tên trung niên bị tưởng y nhiên bắt , còn tam trưởng lão thì là người của ngũ độc giáo , không chỉ thế một số tên bắt được khi ngươi trở về hoàng cung mấy tháng trước đều là những kẻ có tiếng trong giang hồ , chẳng biết lão già đã dùng thủ đoạn gì để bọn chúng ngoan ngoãn đi theo làm việc "

Vài ngày sau khi vương hạo rời khỏi kinh thành

" Mẫu thân , người cảm thấy thế nào " tưởng y nhiên vẻ mặt lo lắng , hai còn mắt đã hơi mệt mỏi , đôi tay của nàng cũng dần có những đường gân xanh nổi lên cực kỳ ghê người , tiểu hồng đứng bên cạnh thấy thế càng sợ hãi lại không dám phát ra nửa câu trách cứ ,

" Ta đã khỏe hơn rất nhiều , " an hoàng thái hậu cũng không cười , nhìn đôi bàn tay của tưởng y nhiên mà nàng đau lòng không thôi , nhẹ vuốt ve mái tóc của nữ nhin nàng trách

" Ngươi như thế thật sự không việc gì đi , " sự lợi hại của môn thần công kia nàng đã thử quan , nữ nhi sau nhiều lần giúp vận lực cũng đều không bị tổn hại , chỉ có điều , độc chất đã quá mạnh , thân thể an thế hoa không đủ cường đại để bứt độc ra ngoài , tưởng y nhiên muốn dùng thân thể mình làm dẫn giúp an thế hoa ép độc đều không tránh khỏi liên lụy đến sức khỏe của bản thân mình ,

" Ta .... ta không sao .... đợi phu quân trở về thì thì ta chắc chắn sẽ được chữa khỏi .... " tưởng y nhiên rất thích cảm giác vuốt ve âu yếm này của an thế hoa , nó khác với sự ôn nhu , ngọt ngào mà vương hạo đen đến cho nàng ,

Trong hoàng cung

" a kiều , hoàng thượng đã đi được mấy ngày a " trương nhược lan cầm trong tay tập thơ mà vương hạo đưa , này là quà trước khi hắn đi đã mua được trong cửa hàng may mắn , toàn là những bài thơ tình nổi tiếng lưu danh thiên cổ , trương nhược lan đọc như si như say từng câu từng chữ ,

" Ngươi như thế nào lại nhớ đến hoàng thượng nữa a , chẳng lẽ ngươi lại muốn " a kiều vẻ mặt bất đắc dĩ mà nhìn lấy thục phụ , này nữ nhân bị vương hạo như thế yêu thương sau đã thật sự trở thành một cái dâm phụ , mỗi ngày đều nhớ hắn mà nói mớ , đến nỗi hai nữ nhân trước khi ngủ đều phải giúp nhau một chút mới có thể yên giấc , chỉ là cảm giác phía dưới càng lúc càng trống rỗng , khiến hai nàng đều như phát điên .

" Ngươi cái đồ không biết xấu hổ , lời như thế cũng dám lớn tiếng " hai má ửng hồng , trương nhược lan ngựng ngùng lấy quyển sách để che đi sự xấu trong ánh mắt , trần trừ một lúc , a kiều nhớ đến cái gì lại thủ thỉ nhỏ vào tai của trương nhược lan , ánh mắt cả hai đều phát sáng lên

" hắc hắc , để xem lúc hắn trở về sẽ là cái bộ dạng gì a " ánh mắt ti hí cùng điệu cười âm hiểm của hai nữ nhân làm cho đám thái giám đi theo rùng mình liên tục .

Một đường cưỡi ngựa nhiều ngày , vương hạo cùng lăng ngọc thanh chia nhau ra hai hướng , nàng sẽ quay trở lại chốn cũ của lăng gia để thăm dò tình hình , còn vương hạo thì đi đến úc châu , nơi này là nơi giao giữa kiên châu , tô châu , là một trong các nơi tập chung của nhân sĩ võ lâm ,

Đường đi khá xa , vương hạo cũng không gấp gáp làm gì , hắn tiện đường ghé thăm một tửu quán ở một thị trấn nhỏ , ngồi trên ghế , tay cầm một chén rượu để lên miệng nhấp một ngụm , " mùi vị không tệ , chỉ là có chút nhẹ "

Âm thanh không lớn lại là đủ để đám người cách đó không xa nghe thấy rõ , " tiểu huynh đệ thật đúng là không biết gì cả , rượu của lão chưởng quán này đã được xem như số một số hai ở đây " một tên trung niên áo quần lôi thôi , đầu tóc thì rối loạn vừa cười vừa nói ,

" ây nha , một đám ăn mày mà thôi , vị công tử này cần gì phải tử tế với bọn chúng a ... khanh khách " vương hạo vốn đang định nói vài lời cùng với đám người thì từ bên ngoài đã truyền vào tiếng cười nói của một nữ tử , này âm thanh như là tiếng sét đánh làm tên trung liên ngay lập tức bừng tỉnh , hắn hét lớn

" Không tốt mau bị tai " ,

" Ngươi làm gì mà quát lớn nha .... làm người ta sợ muốn chết đâu a .... khanh khách "

Trong ánh mắt của tất cả mọi người , một nữ tử hoa dung tuyệt sắc , kiều mị lẳng lơ , thân hình mềm mại như lụa không ngừng phe phẩy chiếc quạt giấy trong tay mình , nàng đảo mắt nhìn mấy tên nam nhân khiến đám người như bị hóa đá , tên trung liên biết bị tính kế , quay lại đã phát hiện tất cả mọi người đều không thoát khỏi mị công thì cực kỳ sợ hãi