Chương 8: Bí mật

-Bỗng nhiên ngoài cửa phát ra âm thanh làm cho hai người giật bắn.

" tỉ tỉ a ..." lời còn chưa nói hết thì người này ngây ra như phỗng ,hắn trố mắt nhìn xem 2 người với bộ dáng kiểu không thể tin nổi.

thấy thế nàng cũng giật mình tỉnh lại , sau một hồi nàng đã lấy lại được bình tĩnh ,nàng liền đẩy mạnh hắn ra , nào ngờ khi hai người vừa tách nhau ra đã để lại ở giữa một sợi chỉ trắng bạc . nàng nhìn thấy đệ đệ trang đang đứng chôn chân ngây ngốc ở giữa cửa thì mặt nàng càng hồng thấu.

Nàng vội dãy thoát ra khỏi vòng tay của hắn rồi chạy một mạch ra ngoài , bột dáng nàng cắm đầu chạy bán sống bán chết như là có con sói nào đang muốn ăn tươi nàng ở phía sau là cho Vương Hạo không khỏi mỉm cười , hắn đã từng là một cái lính đặc chủng binh lăng lệ ,lãnh huyết , đù là đồi với ai cũng đã một mặt thản nhiên thì giờ đây nụ cười kia của hắn cực kì ôn nhu.

Hắn nhìn theo nàng bóng dáng rời đi sau , bỗng nhiên hắn nhìn người trước mắt này . một ánh mắt này làm cho người thanh niên cũng không khỏi rùng mình

hắn nghĩ rằng tên nam nhân ngã thương hấp hối kia chỉ là một công tử ca bình thường của gia tộc quyền quý , nào đâu ngờ tên ngày không những có hơi thở cực kì nguy hiểm ,mà cỗ khí thế trên người hắn kia chỉ có ở trên kẻ đứng trên vạn người .

Vương hạo nhìn tên thanh niên còn trẻ con nhưng trên mặt đầy vẻ kiên nghị từng trải kia thì cũng bình ổn đi xuống , hắn thở ra một hơi , trước kia hắn là cái sử nam còn chưa gặp phải tình cảnh xấu hổ như thế ,vì tránh làm cho bầu không khí trở lên lúng túng hắn đành phải thả ra khí thế để tránh áp đầu thanh niên.

" Ta là Vương Hạo !" vương hạo mở miệng giới thiệu trước ,sau một hồi trầm mặc hắn mới nói tiếp:

"thật ra thì ta còn chưa biết tên của nàng !"

Người thanh niên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc , hắn không nghĩ đến có kẻ dám hôn tỉ tỉ của mình trong khi còn chưa biết tên của nàng ,hắn đang định nói cái gì bông nghe Vương hạo giới thiệu thì cũng lẩm bẩm

" họ Vương " thanh niên kia lắp bắp kinh hãi , hắn cũng không nghĩ tới cứu một cái người sắp chết lại cứu được .... hắn lấy lại tinh thần sau mồ hôi đã đầy trên trán , bảo sao người này như thế có cái loại kia uy nghiêm ,hắn vội đáp lại

"ta là Lăng sơn , còn tỉ tỉ của ta là Lăng tuyết nhu ."

Vương hạo đang nghe xong thì nhíu mày ,liền hỏi lại "Lăng gia bị họa diệt tộc 13 năm trước ,thế Lăng Bác là gì của ngươi ."

"Hắn là ta cha a " hắn nghe vương hạo nói mà cũng mơ hồ ,hắn liền hỏi lại:

" tại sao lại là diệt tộc a ? , rõ ràng năm đó phụ mẫu nói ,cả nhà ta vì phạm phải gia quy lên bị đuổi ra khỏi lăng gia a, từ đó cả nhà ta sống ở nơi này , mà không lâu sau phụ mẫu của chúng ta cũng mất chỉ để lại hai tỷ đệ chúng ta ở đây a"

" mà sau nhiều năm như thế chúng ta cũng chưa đến kinh thành nửa bức lên cũng không biết rõ còn lăng gia hay không !"

Nghe Lăng sơn nói thế thì Vương hạo cũng không khỏi trầm mặc , rồi một lát hắn lắc đầu thở dài nói :

"Năm xưa vì lăng gia xảy ra xung đột với các thế gia khác trong kinh thành , điều này cũng là đúng vì trong kinh thường xuyên xảy ra nhưng tranh chấp về ích lợi , cho lên dẫn đến lăng gia bị các nhà khác ám toán .có lẽ sau hôm cả nhà ngươi rời đi là lúc lăng gia liền bị tàn sát ,mà việc phụ mẫu không nói cho các ngươi là sợ các ngươi sẽ đi báo thù hộ họ , chẳng may nhỡ cả hai người đều mất đi thì lăng gia sẽ đoạn tử tuyệt tôn."

Bỗng chốc trên đầu hắn xuất hiện một thanh âm Hoàn thành nhiệm vụ ngẫu nhiên " giải đáp bí mật , ký chủ nhận được một bình tửu thiên thê , đồ vật đã được đưa vào không gian hệ thống "

Nghe được thanh âm này Vương hạo không khỏi ngẩn ra nhưng rồi hắn cũng chỉ là mỉm cười rồi không nói gì nữa

lại nói Vương hạo không khỏi nghĩ đến khuôn mặt nhỏ bé vừa mới chạy chốn kia , không biết nàng sẽ thành cái dạng gì sau khi biết đến việc đó, nghĩ đến đây hắn không khỏi đau lòng thay cho nàng, 2 tỷ đệ sống cùng với nhau ở nơi hương sơn dã lĩnh ,mà chẳng hay biết gì về gia tộc mình đã xảy ra đại kiếp . một lúc sau hắn mới ngẩng đầu lên thì thấy lăng sơn đang rơi vào trầm mặc

Bao năm qua 2 chị em bọn hắn cứ cho rằng lăng gia vứt bỏ bọn họ nào ngờ sự việc còn xảy ra như thế , hắn liền nhìn Vương hạo bằng ánh mắt phức tạp

" ngươi biết những kẻ này ? "

vương hạo vẫn thong dong rót chén trà trên bàn mà như chẳng hề nhận ra sự phẫn nộ trong mắt lăng sơn hắn nói rất bình thản mà bá đạo

" ngươi cũng không cần quan tâm , việc ngươi cần chỉ là bảo vệ và chăm lo cho tốt hoàng Hậu của ta , còn những việc khác ngươi cũng không cần quan tâm , hơn nữa bố cục ở kinh thanh bây giờ vô cùng phức tạp ,một con kiến như ngươi thì không làm được trò chống gì đâu ."

nghe lời nói kia của Vương hạo mà lăng sơn ngây ngốc , hắn lắp bắp kinh hãi :" ngươi ...ngươi ....ngươi nói cái gì ?"