Chương 214: Huyết Quỳ Gai , Lý Trung Anh phát điên

" Phu quân , kết quả đám người đó chẳng phải vẫn khiến gia tộc của mình bị diệt vong hay sao ? , còn cả Uông Gia kia như lời chàng nói , bọn chúng hiện tại mặc dù sinh cơ sắp cạn , nhưng chỉ bằng việc có thể duy thì một dòng tộc có tuổi đời mấy trăm năm như thế đã là thiên đại kì tích nha .... "

Tiểu Hoa đăm chiêu mà rút lại thanh đại kiếm , nàng là thập phần không hiểu lối suy nghĩ của đám người thế gia , nếu chỉ vì một thứ vô trí như thế này mà có thể dẫn đến cuộc đại chiến máu chảy thành sông , thây chất thành núi thì cũng quá sức , liều mình được ăn cả ngã về không như thế chính là tử lộ mà đến nàng nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới a...

" Tỷ dường như đã bỏ qua mấy lời quan trọng trong việc phu quân nói nha , dù sao để bất kì một nhà nào đứng dậy nắm quyền chi bằng tự tay mình nắm quyền , lý do vì thanh đại kiếm này vốn dĩ chỉ là cái cớ phù hợp để bọn chúng có thể thực hiện được mục đích mưu phản mà thôi "

" Phu quân , chàng thấy thiếp nói có đúng không nha ... hắc hắc ... "

Tiểu Nha đầu Hạ Kỳ đắc ý mà nói nói

" Còn nữa , còn nữa , gia tộc nắm giữ bộ giáp kia là gia tộc nào a , nàng ta là ai , dũng mãnh như thế ?...chàng nói xem "

Nghĩ đến những lời Vương Hạo kể mà hai mắt nàng lấp lóe hào quang sáng , trong đầu hiện tại chỉ toàn nghĩ đến thân ảnh nữ nhân uy mãnh , bá đạo mà một mình đại chiến trong đám nam nhân , Hạ Kỳ nào còn hứng húng đến những chuyện phía sau đó ,

" Thế nào , nha đầu nàng cũng hứng thú với võ công ah ... , ta nói trước võ công ra chiến trường khác xa so với những thứ muội thấy khi trước , "

“ Hắc hắc , muội muốn thử nha …. “

Xoa xoa lấy đầu tóc nhỏ đang không ngừng đung đưa , Vương Hạo từ trên tay Tiểu Hoa cầm lại đại kiếm mà cho vào vỏ , bất quá khi thấy được nữ nhân biểu hiện có chút kì quái thì Vương Hạo cũng là dừng lại động tác ,

" Sao thế , thân thể không tốt ah .... "

Vừa nói tay vừa đặt lên cổ tay Tiểu Hoa , chân khí bằng bạc như thủy chiều , ấm nóng mà lại vô cùng ôn nhu khiến nữ nhân hai má không khỏi ửng hồng , miệng cũng là thở ra từng làn hương u la say lòng người

Tiểu Hoa khóe miệng bất giác cong lên ngọt ngào , bi nam nhân nhìn chăm chú lên mặt mình như thế cũng biết là hắn hiểu nhầm , chỉ là nàng không vội đẩy tay hắn ra , nàng nghĩ nghĩ một hồi thấy mấy điều mình tò mò vẫn là lên hỏi , dù sao khi trở về Hắc Sát cùng với mấy tỷ muội bên kia chắc chắn là muốn nghe đi ,

" Thiếp chỉ là có chút tò mò , mấy món binh khí này chẳng lẽ thực sự lợi hại lại có thể khiến con người ta điên cuồng tranh cướp , chẳng lẽ bản thân chúng được tạo ra mà không có chút nhược điểm nào để khắc chế a... chưa kể nó đã sớm bị thất lạc ,nếu như có kẻ nào có mưu đồ xấu xa hướng đến Uông Gia lên mới để nó rơi vào tay nữ nhân kia "

Một món binh khí được rèn ra bởi bàn tay con người cho dù có tốt đến đâu đi chăng nữa thì vẫn sẽ lưu lại nhược điểm , mà từ khi những nữ nhân kia rời đi thì Vương Hạo cũng chưa từng đề cập qua vấn đề này khiến một người hành sự cẩn trọng như nàng rất là hồ nghi ,

" Hắc hắc , nàng nói không sai đi , bất quá những nhược điểm đó vốn chỉ là thứ yếu, điều ta muốn nói cho các nàng sau đây còn quan trọng hơn nhiều, "

Vương Hạo cũng không cảm thấy quá ngoài ý muốn trước phản ứng nhanh nhạy của Tiểu Hoa , nàng dù sao cũng là một hộ pháp đi bên cạnh Hắc Sát nhiều năm , có thể đoán ra vài phần ẩn ý trong lời nói của hắn là đương nhiên

" Ý của muội là sao ? , phu quân chẳng lẽ trong chuyện này còn có ẩn giấu điều gì nha "

Liễu Hoa Vân cùng chúng nữ còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì đã nghe được mấy lời giữa Vương Hạo và Tiểu Hoa , chứng kiến gương mặt nam nhân bỗng nhiên nghiêm nghị như thế thì các nàng cũng hiểu mấy lời kia không phải là nói giỡn ,

" Tất cả mọi thứ trên thế gian này đều có mặt trái của nó , bản thân bốn món lợi khí này nổi danh cũng bởi vì người đời thấy được uy lực chúng tạo ra trên chiến trường , nhưng họ lại không biết được rằng bọn chúng cũng là những con dao hai lưỡi sắc bén , có thể biến người nắm giữ của nó thành một người chết

, như thanh đại kiếm này ,việc nó rơi vào giang hồ đã kinh qua vô số mạng người vô tội, máu nhuộm đất trời ,sát khí cùng oán liệm của nó quá lớn nếu như tâm trí không đủ kiên cường để có thể kiểm soát thì chẳng mấy chốc sẽ người con người ta lâm vào điên cuồng ,

về phía thanh đại đao vì khi được rèn chế ra khối lượng của nó đã vô cùng lớn , phụ thuộc hoàn toàn vào man lực cũng như kỹ pháp của người thi triển , việc liên tục phải tiêu hao lượng lớn sinh lực để duy trì trạng thái bá đạo đó sẽ khiến chính là nguyên nhân biến người kia sức cùng lực kiệt sau trận thảo phạt , cây cung kia có lẽ là thứ vô hại nhất bởi vì chỉ cần là người sở hữu nhãn lực là có thể dựa vào sự giúp sức của người khác là có thể thi triển , về bộ giáp a .... "

" Nó làm sao a phu quân , chẳng lẽ nó giúp bảo toàn tính mạng chủ mà vẫn có thể gây nguy hiểm sao nha ....

Hạ kỳ là rất là ưu thích nữ tướng thân khoác bảo giáp kia , nếu như thật sự có cơ hội nàng cũng muốn thử cảm giác uy phong lẫm liệt , phong thái nữ bá vương mạnh mẽ như thế a

" Ta không biết ah , dù sao cổ thư chỉ ghi chép đến phần này , nhưng có thể chắc chắn một điều rằng bản thân nữ nhân kia sau khi đào thoát được thì gia tộc của nàng cũng lâm vào bước đường diệt vong ,"

Vương Hạo thần sắc có chút bất đắc dĩ mà nói nói

" ai nha , thật là đáng tiếc "

Tiểu nha đầu gương bộ dáng thất vọng , hai tay chống lên cằm mà thở dài thườn thượt khiến mấy nữ trông thấy cũng không khỏi bật cười khanh khánh , cứ thế hồi lâu khi khi không gian yên tĩnh trở lại Vương Hạo mới nhìn các nàng thật sâu , giọng điệu cũng âm trầm đi vài phần ,

" Nếu chỉ bằng bấy nhiêu lý do mà có kẻ cam tâm tình nguyện trả lại bảo kiếm cho Uông Gia , các nàng nghĩ nó hợp lý sao ?"

" Nếu như thứ bọn chúng nhắm đến là phương pháp chế tạo ra chúng nha .. hắc hắc .... một đội quân vừa có thực lực , vừa nắm giữ vũ khí có thể hủy diệt hết thảy thì thứ gì có thể ngăn cản được ...... "

" ah , chàng chàng , chẳng chẳng lẽ ... "

" Đúng thế a liễu Tỷ , mặc dù kỹ pháp rèn đúc đã bị thất lạc , nhưng dựa vào tài nghệ của nữ nhân kia chẳng mấy chốc sẽ nắm lại được nó "

Tiểu Hoa híp lại hai tròng mắt , tâm kế có thể thần không biết quỷ không hay từ từ dẫn dắt Uông Gia dính bẫy trong lúc nguy lan này đến nàng cũng chẳng bao giờ nghĩ tới , nếu lần này Uông Mãn Thu không mang đại kiếm cùng những chuyện kia nói ra thì nàng cũng chỉ coi đó là một gia tộc bình thường được nam nhân trọng dụng sau này mà thôi,

" Nhưng đáng tiếc mọi việc lại tiến triển theo chiều hướng ngược lại khi nữ nhân mang thứ này đến cho chúng ta , khiến cho kế hoạch toàn vẹn của đám người đó bị phá hoại , nếu như mọi việc thành công đâu , mặc dù uy lực có thể không bằng , nhưng các tỷ thử nghĩ một đội quân vạn người nắm giữ toàn như lợi khí như thế ... thì sẽ như nào a ... "

" là Là ... "

Ai nấy nghe song lời thốt ra khỏi miệng của Tiểu Hoa thì sắc mặt cũng trở lên tái nhợt , một cỗ lạnh lẽo na tỏa khắp cõi lòng , trận triện khi trước của Vương Hạo cùng với đám người Thiên Ma Giáo đã đủ kinh thiên động địa , các nàng cũng không biết khi hàng vạn vạn người phải bỏ mình thì viễn cảnh còn ghê rợn đến mức nào nữa….

.....

Ở một diễn biến khác , tại một hạp cốc vắng vẻ , khắp nơi là cây cối rậm rạp , chung quanh được bao phủ bởi vô số dãy núi cao nhìn không thấy ngọn , chỉ thấy một mái nhà tranh được dựng lên vô cùng chỉnh chu , hai cái thân ảnh một già một trẻ không ngừng dùng đá cuội mà nghiền nát từng bông ,khiến cho từng cỗ u hương lan tỏa khắp nơi , kết hợp lại cùng với từng làn sương khói mờ ảo , vừa ma mị vừa mông lung tới cực điểm ,

" Hức , yêu bà nương thật là chán chết nga ... chán chết ... hức ..... chán chết nga .... hức hức "

Âm thanh mềm mại nhu nhuyễn không sương ,Lý Trung Anh dung nhan mỹ diễm câu hồn đoạt phách , tư thái thành thục ma mị hồ ly tinh sau bao ngày xa cách nam nhân hiện tại cũng trở lên tiều tụy , bộ y xam tả tơi được chắp vá lung tung , sự mệt mỏi cùng tuyệt vọng đang ngày một ăn sâu vào linh hồn , khiến cho một nữ nhân tràn đầy sức sống như nàng cũng chẳng thể chịu nổi trước sự dày vò cả thân thể lẫn tinh thần như thế này a ...

Không phải ai khác , nàng chính là một trong các lão bà của Vương Hạo vị vây ở độc cốc này , trong họa gặp phúc , khi bị đám người Thiên Ma Giáo gắt gao truy sát nàng được lão phu nhân trước mặt cứu về , chỉ có điều bản thân nàng từ đó cũng bị trúng loạn hương dược ( khiến con người ta dễ lâm vào ảo giác , hoang tưởng , cộng thêm với địa hình bị vây lại trong vô số huyễn trận - giống như mê cung , độc trùng , độc thảo thì đương nhiên là không thể tìm được đường ra ) , nếu không làm ra được thuốc giải thì sớm muộn cũng sẽ héo khô ở nơi thâm sơn cùng cốc này , nhưng vấn đề nằm ở chỗ muốn có được loại giải dược kia không phải chuyện đơn giản ,

Để có thể chế ra giải dược nàng cần phải tìm được kén của một loại sâu bướm , loại kén chỉ xuất hiện trong những đóa huyết quỳ gai mọc ở nơi này , nhưng điều đáng nói là hoa nằng chẳng những là độc hoa , số lượng sâu bướm muốn trong kén cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay nên Lý Trung Anh cho dù trong tay nắm được cổ phương của lão phụ nhân cũng chẳng thể thoát ra một cách dễ dàng cho được ...

Từng giọt lệ châu to tròn lăn dài trên má ngọc , Lý Trung anh động tác trên tay mỗi lúc một nhanh như thế nàng đang chút hết những buồn bực trong lòng , mà ở phía đối diện , lão phụ nhân gương mặt nhăn nheo , mái tóc theo thời gian đã trở lên bạch trắng như tuyết , nhưng đôi mắt hạnh sâu thẳm trần ngập hồi ức cùng tưởng niệm kia lại chẳng chút nào oán giận khi bị Lý Trung Anh xưng hô như thế , nàng là hiểu rõ tâm trạng của Lý Trung Anh như nắm trong lòng bàn tay , chỉ là nàng cũng không còn cách nào khác ngoài cách này a ,

" Sao ngươi không nói gì đi nga , hức ... đừng có mà như thế im lặng đâu ... hu hu chán quá nha ... ta muốn trở về ... ta muốn trở về .... phu quân a cứu thiếp nha .. hu hu ... cứu thiếp nga ... lão yêu bà này bắt nạt thiếp ... hu hu ... "

Nàng là rất nhớ nam nhân kia của nàng , hắn mặc dù có đôi lúc tỏ ra hung dữ , nhưng lại vô cùng yêu chiều cưng lựng nàng giống như bảo bối vậy ,

" Haizz ngươi nữ nhân này cũng thật cố chấp , chậc chậc ... chẳng phải ta đã nói nếu như ngươi muốn hắn chết thì có kể gửi tin qua sao "

Lão phụ nhân giọng điệu có chút bất đắc dĩ , nàng sống từng ấy năm rồi nhưng cũng chưa gặp ai không nói đạo lý như nữ nhân trước mặt , không nói đến kẻ kia trong miệng nàng có thực lực như thế nào , chỉ cần hắn có can đảm bước vào nơi này thôi thì nàng cũng chấp nhận cho hắn đánh ,

" Hu hu , nhưng mà nhưng mà chẳng phải ngươi nói mình có thể giúp ta rời đi nơi này sao , hiện tại đã lâu như thế rồi ah , nhỡ phu quân của ta đợi không thấy mà đi vào nơi này chẳng phải mọi thứ chàng làm đều sẽ công cốc hết nha …."

" Hừm, thế ngươi đang là làm gì ah , ta đã giúp ngươi truyền tin đến nam nhân kia rồi còn chưa đủ ... hừm nữ nhân ngu ngốc còn dám buông lời oán thán cái thân già này "

Bộ dáng căm tức mà trợn hai tròng mắt , Lão Phụ nhân cũng chẳng biết tại sao bản thân lại dễ nổi nóng khi Lý Trung Anh nhắc đến nam nhân kia , chỉ nàng nàng cũng hiểu Vương Hạo địa vị trong tâm nữ nhân giống như thần vậy , bây giờ có nói gì thì cũng chỉ là nước đổ đầu vịt mà thôi….

" ta ... nhưng mà ... hu hu tất cả là tại những tên điên đó , hu hu tức chết người nha , nếu ta ra được khỏi nơi này đừng hòng ta tha mạng cho kẻ nào .... tức tức chết ... nha ... " "

Lý Trung Anh trong lòng đã đào ba tấc đất tổ tông đám người Thiên Ma Giáo , nếu không phải lần trước bỏ ngoài tai mấy lời căn dặn của Vương Hạo , lại còn bị đám người Hoắc Khứ Nguyên vây bắt thì nàng sao lại rơi vào bước đường cùng , đã vậy lão yêu bà này còn bắt bẻ dằn vặt khiến nàng hận đến nghiến răng ken két ,

" Haizzzz , .....