Chương 51: Con trai quỷ kế đa đoan (2)

Xuất sắc!

Khoảng trống trong bài làm môn Hóa của Tống Thời Vi dày đặc những con chữ nhỏ. Khang Lương Tùng thực sự đã làm theo những gì cậu ta nói, sao chép nhiều loại câu hỏi tương tự bên cạnh.

“Tuyệt vời!”

Trần Trứ cảm thấy nếu việc đeo bám có thể được chia thành cấp thấp và cấp cao, vậy thì Lý Kiến Minh chắc chắn là cấp thấp. Hắn rất giống với những kẻ theo đuổi suốt ngày chỉ biết dùng những tin nhắn vô nghĩa như “Có đó không? Dậy chưa? Ăn cơm đúng giờ, uống nhiều nước ấm” ở thời đại sau này.

Thực sự thì càng gửi nhiều, càng thấy khó chịu.

Còn kiểu của Khang Lương Tùng, cậu ta quả thật là kiểu người theo đuổi sự hòa hợp cao độ trong thế giới tinh thần, nỗ lực cùng tiến bước, thực hiện cuộc sống lý tưởng.

“Quá đáng sợ.”

Hoàng Bách Hàm thấp giọng nói, hiển nhiên cậu ta cũng bị chấn động.

Khang Lương Tùng lại đẩy kính lên, trên mặt hơi đắc ý. Lý Kiến Minh là cái thá gì, chẳng qua chỉ là một thằng hề, chẳng là gì trong mắt của mình cả.

Tống Thời Vi sớm muộn cũng sẽ hiểu rằng mình mới là bạn trai phù hợp nhất với cô. Với thành tích của hai người, việc đi dạo bên hồ Vô Minh của Đại học Bắc Kinh vào tháng 9 hoàn toàn không phải là một giấc mơ.

“Còn về câu hỏi chính ở cuối cùng.”

Do đó, Khang Lương Tùng cũng tranh thủ nói: “Mình còn có hai phân tích kiểu khác nữa. Tống Thời Vi, cậu có muốn nghe không?”

Khang Lương Tùng vừa nói vừa cảnh giác liếc nhìn Trần Trứ và Hoàng Bách Hàm, rõ ràng là không muốn hai người này nghe thấy.

Trần Trứ lập tức hiểu ra, vòng tay khoác vai Hoàng Bách Hàm nói: “Chúng ta đi ăn cơm thôi, xem thử hôm nay trường học đã bố trí món ăn gì cho chúng ta đây...”

Sau khi tất cả “người ngoài” đã đi hết, Khang Lương Tùng mới hoàn toàn yên tâm. Khi cậu ta chuẩn bị dạy bí thuật của mình, Tống Thời Vi bình tĩnh từ chối: “Xin lỗi, tôi cũng phải đi ăn với Giai Văn.”

Mưu Giai Văn cũng lè lưỡi và làm mặt quỷ: “Đại ca Khang à, cậu tha cho cái bụng đói của bọn tôi đi, khi nào đến tiết tự học buổi tối thì cậu lại tới giải thích.”

Trong lòng của Khang Lương Tùng hơi không vui, những giải pháp này đều là bí mật không lưu truyền của cậu ta, ấy vậy mà vẫn có người không muốn nghe. Vậy nhưng ngoài mặt, cậu ta vẫn vui vẻ mỉm cười đáp: “Được!”

Sau khi rời khỏi lớp học, Mưu Giai Văn cuối cùng không nhịn được mà phàn nàn với Tống Thời Vi:

“Khang Lương Tùng lúc nào cũng khoe khoang điểm số và chỉ số IQ của mình. Cậu ta coi người khác luôn thua kém mình, mình không thể chịu nổi cái tính kiêu ngạo ấu trĩ của cậu ta được nữa.”

“Còn gì mà Tống Thời Vi, lần này cậu chỉ được 135 điểm, nhưng đây là do mình có yêu cầu hơi khắc khe trong lúc chấm bài. Giọng điệu này thật đúng là khiến người khác muốn ói!”

Mưu Giai Văn làm tư thế như muốn nôn mửa.

Tống Thời Vi không nói gì, nhưng Mưu Giai Văn có thể cảm nhận được, vậy thì bản thân Tống Thời Vi đương nhiên cũng có thể cảm nhận được, chỉ là cô không có thói quen nói xấu sau lưng người khác.

“Lớp 12A11 của chúng ta không có tên con trai nào đáng yêu cả.”

Mưu Giai Văn nói xong, đột nhiên nhớ ra hôm nay Trần Trứ đã khen mình, thế là liền sửa lại: “Trước đây thì không, còn bây giờ tính Trần Trứ là một. Nghe nói cậu ta cũng phải tham gia sự kiện hẹn gặp các trường nổi tiếng, đến lúc đó thì cậu phải cẩn thận đấy, Vi Vi.”

“Cẩn thận cái gì?”

Tống Thời Vi nghi ngờ hỏi.

“Kỳ thi tuyển sinh đại học sắp đến rồi, nếu như Trần Trứ muốn tỏ tình với cậu thì chính là khoảng thời gian này.”

Giọng điệu của Mưu Giai Văn cho thấy cô đã nhìn thấu những thăng trầm của thế giới: “Những tên con trai quỷ kế đa đoan này, bọn họ luôn biêt cách nắm bắt mọi cơ hội.”

Trần Trứ không biết rằng mình đã bị buộc tội vô căn cứ, sau khi anh và Hoàng Bách Hàm ăn xong ở căng tin thì trở về lớp.

Trong lúc vừa nói chuyện, anh vừa nhìn vài những lỗi sai trong bài làm môn Hóa.

Mưu Giai Văn luôn dùng bút đỏ khi sửa bài, những câu trả lời sai sẽ được đánh dấu bằng dấu ✘ màu đỏ, rất dễ thấy và có thể tìm ra ngay.

Nhưng đang nhìn, Trần Trứ đột nhiên tìm thấy một công thức hóa học sai được khoanh tròn bằng bút chì ở vị trí khó thấy.

Nhẹ nhàng, nhàn nhạt và rõ ràng.

Chúng có phong cách hoàn toàn khác với thói quen sửa bài của Mưu Giai Văn.

Nó giống như một cơn gió nhẹ, nếu không cảm nhận kỹ, bạn sẽ không biết nó đã từng lướt qua người bạn.

Trần Trứ ngẩng đầu lên và liếc nhìn một vị trí trống ở hàng ghế đầu.

Cách sửa bài thế này thật sự rất giống với cô ấy.

Trong ba ngày liên tiếp, thời tiết ẩm ướt của mùa nồm đã bao trùm thành phố Quảng Đông, và xem ra tình hình ngày càng tồi tệ hơn.

Trên đường đến trường học tiết tự học buổi sáng, cảm giác đi trong sương mù giống như đang đi làm trên thiên đình.

“Tại sao trời vẫn còn mưa vậy.”

Khi loa trong lớp thông báo tiết tập thể dục vào giờ giải lao bị hủy, Du Huyền miễn cưỡng nằm sải dài trên bàn, mái tóc dài màu đỏ tía xỏa ra lung tung.